Chương trước
Chương sau
Ninh Thư vốn dĩ cho rằng công việc này sẽ rất nhẹ nhàng.

Nhưng vào ngày đầu tiên đi làm, Ninh Thư nhìn thấy một đám trẻ con chỉ cao tới rốn cô, trai gái đều có.

Mặc võ phục Tae Kwon Do, ríu rít ồn ào nhốn nháo. Mấy động tác làm ra quờ quạng lung tung, không hề nghiêm túc, thậm chí còn chạy đùa nghịch trong phòng, loạn cào cào.

Cô nói cái gì tụi nó còn không thèm nhìn.

Giảng đi giảng lại nhiều lần, cả đám đều không thèm để ý, ầm ĩ vô cùng.

Ninh Thư cảm thấy đầu mình to ra rất nhiều.

Ninh Thư đạp một cái thật mạnh trên mặt đất, la lớn: “Yên lặng hết cho tôi.”

Không ngờ lại có thể thành công khống chế hiện trường, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Ninh Thư.

“Bất kể làm chuyện gì thì đều cần kiên trì cùng nghị lực, mấy em tới đây học Tae Kwon Do không chỉ vì để rèn luyện sức khỏe mà còn để trui rèn ý chí kiên cường tường sắt thép, ai lên đây thực hành với cô?”

Ninh Thư một chưởng chặt gãy tấm gỗ dày.

Ông chủ cũng bị Ninh Thư làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lại nói: “Đừng nghiêm túc quá, đến lúc phụ huynh tới khiếu nại chúng ta, cái võ quán Tae Kwon Do này của tôi có thể phải đóng cửa đó!”

Ninh Thư: …

“Oa…” Một bé gái gào lên khóc nức nở.

Con bé vừa khóc, mấy đứa khác cũng nhao nhao khóc theo: “Mẹ ơi, cô này dữ quá!”

Ninh Thư: …

Ninh Thư bỗng nhiên cảm bản thân thật sự không phù hợp với công việc này, có lẽ sẽ phải tìm công việc mới.

Mấy đứa nhỏ này phỏng chừng là con cái của gia đình có điều kiện, được bố mẹ đưa đến đây coi như để học thêm vài thứ năng khiếu linh tinh.

Ngay cả nghiêm khắc một chút cũng không được.

Luyện võ là dành cho những người mạnh mẽ và chính trực.

Ninh Thư lại giậm chân một cái, dù sao cũng bất chấp hết: “Khóc cái gì, đứng tấn, nhanh lên.”

Ninh Thư rống một phát, có mấy đứa nhỏ sợ tới mức nấc cụt, khụt khịt bắt đầu đứng tấn.

Ninh Thư trợn trắng mắt.

Đến lúc tan học, phụ huynh tới đón con mình, nhìn thấy mấy đứa nhỏ hu hu khóc lớn, tức khắc chạy đi tìm Ninh Thư tính sổ.

Muốn bắt Ninh Thư xin lỗi.

Ninh Thư: Bà đây không sợ.

Cô lại không phải giáo viên mầm non, phải dịu dàng săn sóc mấy đứa nhỏ này.

Không ngờ ông chủ lại đứng ra xin lỗi với mấy vị phụ huynh, nói một hồi lâu mới có thể làm cho mấy người này vừa lòng rời đi.

Ông chủ thở dài một hơi, Ninh Thư hỏi: “Ngày mai còn cần tôi tới làm không?”

Ông chủ gật gật đầu: “Đương nhiên là cần.”

Ninh Thư có chút kinh ngạc, biểu hiện của cô kém như vậy, không ngờ còn được tiếp tục đi làm.

Ông chủ, ông là người tốt.

“Ngày mai là cuối tuần, sẽ có không ít học sinh nữ, cô đi dạy mấy cô ấy vài chiêu thức tự vệ đi.”

“Đối với mấy đứa nhỏ đó thì không cần yêu cầu nghiêm khắc quá, tốn công vô ích, cô cũng thấy thái độ của mấy phụ huynh đó rồi đấy.”

“Mấy đứa nhỏ đó cho tụi nó múa may vài chiêu thức đẹp mắt là được.” Ông chủ nói.

Ninh Thư: Gian thương…

Mà cũng là bất đắc dĩ, rõ ràng tới để học Tae Kwon Do, nhưng lại không muốn chịu tí khổ nào.

“Mấy đứa nhóc để tôi dạy cho.” Ông chủ nói.

Ninh Thư gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực.”

Ngày hôm sau, Ninh Thư dạy mấy đứa nhóc đai trắng lớn tuổi hơn chút, bỗng cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất bọn nó có thể hiểu cô đang nói gì.

Còn mấy cô nàng đai trắng đều biết để học còn tốn tiền, không nghiêm túc thì sẽ phí phạm những đồng tiền khổ cực kiếm được đó.

Đối với học sinh nữ đai trắng, bài giảng của Ninh Thư thiên về kỹ thuật chiến đấu, một kích tất trúng, sau đó có cơ hội thì lập tức chạy.

Không thể trông cậy vào sự tự giác của đàn ông, chỉ có tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Ninh Thư nhìn ông chủ đứng giữa một đống củ cải nhỏ, chăm sóc trẻ con gì đó thật sự rất mệt.

Đôi khi Ninh Thư hoài nghi đây là nhà giữ trẻ, mấy phụ huynh kia bỏ con ở đây là muốn có người trông giùm.

Ninh Thư lạnh mặt ho khan một tiếng, mấy củ cải nhỏ bên kia thấy Ninh Thư, lập tức dời mắt sang chỗ khác.

Có lúc Ninh Thư đi WC còn nghe thấy mấy đứa nhóc này gọi cô là cọp mẹ.

Ninh Thư bật cười, không thèm so đo với mấy đứa con nít thò lò mũi xanh này

Chỉ sợ có người đặt điều nói xấu sau lưng cô thôi.

Nhưng mà Ninh Thư ở chung với những học viên khác cũng không tồi.

Trong thế giới của người trưởng thành, kẻ mạnh đều được người khác kính sợ, công phu của Ninh Thư không kém, hơn nữa những thứ dạy cho họ đều rất hữu dụng.

Mỗi lần sau khi huấn luyện kết thúc, Ninh Thư đều sẽ nói cho mấy cô gái phải mát xa như thế nào, mát xa huyệt vị gì có thể giảm căng cơ.

Những cô gái tới chỗ này học Tae Kwon Do đều vì muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, có sức chiến đấu, gặp nguy hiểm có thể phản kháng.

Trông cậy vào người khác, còn không bằng trông cậy vào chính mình.

Ninh Thư rất nghiêm túc dạy dỗ, vừa có thể kiếm tiền, lại có thể trợ giúp người khác.

Tiền lương một ngày của Ninh Thư cũng không ít, nếu có học viên muốn đăng ký học cô, cô cũng được nhận một phần hoa hồng.

Kéo được một người tới đăng ký học Tae Kwon Do, Ninh Thư sẽ có phần trăm hoa hồng.

Lúc không đi làm Ninh Thư còn ra đường tranh thủ phát tờ rơi, nói không chừng may mắn có thể lôi kéo được vài người đến ghi danh.

Có đôi khi, Ninh Thư dứt khoát lấy mấy tấm ván gỗ dùng hai tay đấm nát.

Cho thấy tôi có công phu hàng thật giá thật đó nhé.

“Cô chỉ cần phát tờ rơi là được rồi, không cần làm vậy, có khác gì giang hồ mãi võ chứ.” Ông chủ vẻ mặt cạn lời nói.

Ninh Thư: …

“Còn may là tôi chưa biểu diễn đập vỡ đá trên ngực đó.” Ninh Thư nói, “Phát truyền đơn cũng chả có tác dụng gì, người ta cầm giấy còn ngại.”

Ninh Thư mỗi lần đi phát quảng cáo đều ôm theo một đống gỗ, hễ có người nghi ngờ là trực tiếp xếp mấy tấm gỗ đó thành một chồng, tay chưởng một phát nát bấy.

Công việc này xem như cố định rồi, Ninh Thư tìm một căn nhà nhỏ để thuê, bởi vì chỉ sống một mình nên dù nhỏ nhưng cũng đủ rồi.

Ninh Thư lấy nhân sâm trong túi ra, bề ngoài được bảo quản rất tốt, thứ này ở thời cổ đại có thể bán được cả trăm lượng ấy chứ. Nhưng mà ở hiện đại thì không biết kiếm được bao nhiêu.

Ninh Thư cầm nhân sâm, đến tiệm thuốc bắc nổi tiếng bán.

Mấy người ở đó nhìn nhìn một tẹo, căn bản chẳng quan tâm, nói thẳng: “Chúng tôi có con đường nhập hàng chính quy, không thu theo kiểu lẻ tẻ này. Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết cái này là do cô gieo trồng hay là mọc hoang dã.”

“Nếu tôi trồng được thì còn mang tới đây làm gì?” Ninh Thư cạn lời, dược liệu loại này ở cổ đại chính là thứ tốt.

“Gieo trồng hay mọc hoang đều có dược liệu giống nhau, nhưng chúng tôi đã nói là không thu lẻ.”

Ninh Thư thở dài một hơi trong lòng, xách nhân sâm đi, không lấy thì thôi, bữa nào rảnh cô hầm canh uống luôn.

Ở xã hội hiện đại đồ giả càng ngày càng nhiều, mấy thứ này của cô không dễ bán. Lại nói, giai cấp ở xã hội hiện đại đã cố định, tài nguyên xã hội đều phân phối hết, có không ít người muốn leo lên cao. Có đôi khi trong tay bạn có đồ tốt người ta cũng không cần, bởi vì họ đã có người hợp tác.

Cái gì cũng phải có giấy chứng nhận, càng chú trọng trình độ giáo dục.

Ninh Thư ra khỏi tiệm thuốc, hít hà hương vị nhân sâm.

Đồ tốt thế này mà không cần thì cô tự giữ lại cho bản thân.

Thời gian làm việc của Ninh Thư cũng không nhiều lắm, dự định sẽ đăng ký một khóa học làm bánh ngọt.

Sau khi cô đi rồi, thân thể này nhờ cô tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đã được cường hóa, một phần vũ lực sẽ được lưu lại, nhưng tất nhiên sẽ không có năng lực bay hay độn thổ gì đó.

Trừ khi người ủy thác lại tiếp tục tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhưng cũng khó có thể tu luyện đến trình độ như Ninh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.