Dịch: Gin
Hai bên giằng co, nhìn Triệu Bác và Dạ Hoa đấu tới khó phân thắng bại.
Cuối cùng do thực lực của Dạ Hoa yếu hơn một chút, nên thua.
Dạ Hoa lui trở về, sắc mặt nhàn nhạt, khóe miệng vương chút máu, hiển nhiên bị thương.
“Ca ca, ca không sao chứ.” Ninh Thư lấy bình dược đỏ một viên dược ra, “Đây là thánh dược Cố trưởng lão tạo ra để chữa thương, ca ăn nhanh đi.”
Dạ Hoa cầm dược nhét vào miệng.
“Dạ Hoa, ngươi so với phụ thân của ngươi yếu hơn rất nhiều, vậy là con không bằng cha rồi.” Đánh lùi Dạ Hoa, Triệu Bác vẻ mặt dương dương tự đắc khí phách phong hoa, thỏa thuê đắc ý.
Ninh Thư bay ra ngoài, “Chẳng khác gì cậy lớn hiếp nhỏ, cậy già lên mặt, mi đúng là đồ không biết hổ thẹn, nếu lúc diễn ra đại hội võ lâm, ta có thể đánh ngươi tè ra quần chạy, thì bây giờ ta cũng có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
“Làm càn, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?” Một đầu tóc bạc của Triệu Bác tung bay trong gió, sắc mặt khó coi.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Lão khỉ mốc kia, ngươi đắc ý cái gì.”
Ninh Thư điều động khí kình trong đan điền, trải qua một thời gian tu luyện, thực lực của Ninh Thư lại mạnh lên một ít.
Ninh Thư nắm chặt tay, trên nắm đấm mơ hồ xuất hiện một cái đầu rồng trắng gần như trong suốt, rít gào một tiếng, di chuyển theo quyền cước của Ninh Thư, đầu rồng càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2633892/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.