Chương trước
Chương sau
Tạ Ý Viễn lo lắng quỷ vương sẽ lôi nhiều người hơn vào cuộc, tác dụng phụ cuộc dò xét ngày mai có chút đáng sợ.

"Cô nói xem quỷ vương sẽ giết nhân viên công ty mình không?" Tạ Ý Viễn hỏi.

Ninh Thư gật đầu: "Hoàn toàn có thể." 

Giết người để chôn cùng, chuyện như vậy cũng có thể làm được, giết nhân viên hàng loạt, hoàn toàn không cần để ý.

Mẹ nó Phong Dận còn không sợ nhân quả giáng xuống người sao?

"Hay là để qua một thời gian nữa rồi đi, tôi muốn sắp xếp lại nhân viên trong công ty một chút." Tạ Ý Viễn nói, vầng trán của hắn mang theo sự u buồn sâu thẳm. 

Khoảng thời gian trước chuyện nữ cấp trên, để không làm lớn chuyện, Tạ gia đã bồi thường một khoản tiền.

Cha con Tạ gia trong miệng kêu khổ, cái loại khổ này bé cưng không nói ra được đâu nha.

"Bây giờ là thời cơ tốt nhất, thực lực của quỷ vương yếu hơn so với trước kia, chần chừ sẽ lỡ mất cơ hội tốt." 

"Bây giờ chúng ta là người cùng một thuyền, quỷ vương đã liệt chúng ta vào danh sách phải giết, không ai có thể trốn thoát." Ninh Thư nói.

Ninh Thư kiểm tra lại túi đồ một lượt, nhìn lá bùa giấy có bị hỏng không.

Giữa trưa ngày hôm sau, thời điểm dương khí thịnh nhất, Ninh Thư, sư phụ và lão Cát ra ngoài. 

Ngồi xe của lão Cát đến trước khu nhà trọ của Tống Hề Hàm.

Lão Cát mở cửa kính xe xuống, quan sát xung quanh nhà, sợ hãi than một tiếng: "Âm khí rất nồng nặc, xung quanh đây cũng rất hỗn loạn."

Sư phụ bẻ ngón tay, đang bói toán. 

Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên trên mí mắt, nói với hai vị sư phụ: "Con đi gõ cửa, mọi người đi theo sau."

Ninh Thư xuống xe, đến trước cửa nhấn chuông.

Hai vị sư phụ tại bày binh bố trận ở xung quanh nhà. 

"Ai vậy." Tống Hề Hàm mở cửa nhìn thấy Ninh Thư, sửng sốt, Phong Dận ở trong nhà lạnh lùng nói: "Cô ta là đạo sĩ, đóng cửa lại."

Tống Hề Hàm vội vàng khép cửa lại, Ninh Thư liền đẩy cửa, chui vào trong nhà, hai vị sư phụ cũng đi vào cùng.

Tống Hề Hàm nhìn ba người Ninh Thư, vô cùng tức giận: "Các người có ý gì đây?" 

"Hề Hàm, lại đây." Phong Dận đứng trong phòng khách, cả khuôn mặt lạnh băng: "Ta không đi tìm các ngươi, mà ngược lại các người lại tự đến tận cửa."

Tống Hề Hàm chạy tới bên cạnh Phong Dận, ánh mắt cảnh giác nhìn Ninh Thư: "Cô là đạo sĩ, cô là đạo sĩ sao?"

Tống Hề Hàm mặt trắng bệch như tờ giấy tràn đầy sự phẫn nộ, nhớ tới lá bùa mà cô đưa cho mình, Tống Hề Hàm không nhịn được hỏi: "Cô cố ý tiếp cận tôi." 

Ninh Thư không để ý đến Tống Hề Hàm, ánh mắt vẫn đang quan sát Phong Dận, linh hồn Phong Dận bây giờ khá yếu, linh hồn ngưng lại giống y như người thật, nhưng bây giờ có chút yếu nhợt.

Mất đi Quỷ Vương đan, lại mất đi Cửu Âm Cương hỏa, Phong Dận bây giờ dễ đối phó hơn so với trước kia rồi.

Ninh Thư nhìn hai ông lão gật đầu. 

Trên người Phong Dận nồng đậm hắc khí, quay đầu lại nói với Tống Hề Hàm: "Vào trong phòng ngủ đi, đừng ra ngoài."

Tống Hề Hàm nắm tay Phong Dận rất chặt: "Nhưng em rất lo lắng cho anh."

"Không sao." Phong Dận nói: "Trên thế giới này, vẫn chưa có ai có thể đối phó được với anh." 

Lời nói này điêu vãi cả ra ấy.

Mặc dù Tống Hề Hàm tin tưởng Phong Dận, nhưng nghĩ đến việc trước đây mặt Phong Dận bị chảy máu, trong lòng hiểu lờ mờ về tình huống không tốt của Phong Dận.

Đặc biệt là hắn lại cho cô ta Quỷ Vương đan. 

Trong lòng Tống Hề Hàm vô cùng căm phẫn, đứng che trước mặt Phong Dận, hét lên với Ninh Thư: "Tôi muốn ở bên ai thì tôi ở, tôi thích yêu ai thì yêu, mấy người đạo sĩ các ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác."

"Khẩu hiệu đánh đuổi tà ma bảo vệ chính đạo, vì chính đạo gì chứ, thật khiến người ta buồn nôn, tôi yêu đương với Phong Dận, liên quan quái gì đến các người." Khuôn mặt Tống Hề Hàm mang theo sự chế nhạo.

"Làm như việc các người làm là những việc trong sạch, các người rảnh rỗi đến mức quản chuyện của người khác cơ à." 

Ninh Thư nghe Tống Hề Hàm phun mưa không ngừng, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, ai muốn quản chuyện cô yêu đương với ai, cô với quỷ, với súc vật đều không liên quan tới chuyện của chúng tôi."

Tình yêu của các người không muốn xem lần thứ hai, Phong Dận muốn giết bọn họ, chẳng lẽ cũng không được phép phản kháng sao.

Phong Dận đẩy Tống Hề Hàm ra phía sau, lạnh lùng nhìn xuống Ninh Thư: "Cho rằng tìm thêm hai trợ thủ nữa thì có thể đối phó với ta sao, thật quá ngây thơ rồi." 

Ninh Thư thò tay vào trong bao vải, lấy ra lá bùa, kẹp ở đầu ngón tay, nhớ kỹ câu chú, lá bùa bay về phía Phong Dận.

Phong Dận cau mày, tránh khỏi lá bùa.

Ninh Thư bấm pháp quyết, lá bùa phấp phới trên không trung bay dán vào người Phong Dận. 

Lá bùa dính vào người Phong Dận, trên người Phong Dận tỏa ra hắc khí cuồn cuộn.

Phong Dận vẫn không hiểu rõ tại sao lá bùa giấy này lại làm hắn bị thương được, hắn không phải chưa gặp đạo sĩ bao giờ, nhưng lá bùa của đạo sĩ với hắn mà nói chỉ là giấy vụn.

Tống Hề Hàm nhìn lá bùa trên người Phong Dận, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, vươn tay kéo lá bùa vứt đi. 

Ngón tay Tống Hề Hàm chạm vào lá bùa phát ra tiếng xèo xèo, trong không khí lập tức tràn ngập mùi cháy khét.

Tống Hề Hàm bây giờ nói ra một cách nghiêm túc cũng là quỷ rồi, lá bùa làm cô ta bị thương.

"Đi vào phòng, không cần lo cho anh." Phong Dận mắt đỏ ngầu hét to lên với Tống Hề Hàm. 

Tống Hề Hàm cắn chặt môi, xoay người chạy vào phòng ngủ.

Ninh Thư không thèm để ý tới Tống Hề Hàm, không có Phong Dận, vận mệnh Tống Hề Hàm vẫn chưa biết sẽ như thế nào.

Ba người một quỷ giằng co, hai vị sư phụ làm phép, các dụng cụ trừ tà lần lượt xuất trận, Phong Dận đều tránh được một cách nhẹ nhàng. 

Phong Dận nhìn và coi những thứ đó rất tầm thường nhẹ nhàng tránh được, nhưng từ một phương diện khác mà nói, Phong Dận rất kiêng kỵ mấy thứ này tiếp xúc với cơ thể quỷ của hắn.

Đổi thành điệu bá đạo khinh thường trước đây, căn bản sẽ không thèm tránh mà trực tiếp phế đi những đạo cụ này.

Trên người Phong Dận phát ra rất nhiều tà khí, làm cho cả căn phòng trở nên tăm tối, đen như mực, khiến người ta nhìn không rõ được xung quanh. 

Sư phụ ở bên cạnh niệm thần chú, thắp đèn lên, ngọn lửa nhỏ như hạt đậu, nhưng tà khí xung quanh dần dần biến mất.

Mặt Phong Dận rất dữ tợn, nhân cơ hội bóp cổ Ninh Thư, một luồng sát khí rất mạnh theo đôi tay lạnh như băng của Phong Dận nhào vào người cô.

Ninh Thư cảm giác cơ thể của mình giống như sắp bị nổ tung, đầu óc trở nên hỗn loạn. 

Ánh mắt của Phong Dận mang theo sự căm phẫn thù hận Ninh Thư, rõ ràng là căm ghét Ninh Thư.

Người Phong Dận ghét nhất vẫn là người phụ nữ này.

"Đại nha đầu." Sắc mặt sư phụ rất khó coi, ném thẳng cây đèn trong tay mình vào người Phong Dận. 

Lão Cát ở bên cạnh làm phép, phá tan luồng tà khí đen như mực ở trong căn phòng.

"Ngươi thật to gan, dám quản chuyện của ta, đạo sĩ chết dưới tay ta nhiều vô số kể." Trên mặt Phong Dận chảy ra máu tươi, từng giọt từng giọt theo khuôn mặt trắng như ngọc chảy xuống gò má.

"Ta phải rút lấy linh hồn của ngươi, đặt vào trong búp bê vải, làm đồ chơi cho Hề Hàm." Miệng Phong Dận thốt ra những câu nói ác độc. 

Ninh Thư nghe Phong Dận nói, thực sự là quá tàn nhẫn, biến thành búp bê vải, vậy thật là đau khổ đến vô cùng vô tận, dùng kim đâm, dùng dao chọc, hoặc là xé đứt tay chân, thả vào trong nước cho chết đuối.

Những đau khổ này là thật không gì sánh nổi, linh hồn phải chấp nhận những đau khổ này, nhưng thật sự sẽ không bị chết.

Quả là sống không bằng chết. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.