Chương trước
Chương sau
Hai mắt Ninh Thư sáng lên, hỏi ông: "Sư phụ, phái Mao Sơn chúng ta không có người nào lợi hại sao? Bắc Mao Sơn chúng ta đã suy tàn, vậy nam Mao Sơn thì sao, có ai lợi hại giống như sư phụ không."

"Không có, không có, không có..." Ông lão lắc đầu, viên thuốc búi trên đầu đạo sĩ chuyển động: "Ta không muốn ở cùng đám người nam Mao Sơn đó."

"Những tên kia đều là Dược quân tử, lòng tham vô đáy, nếu ta gọi bọn họ tới, lão già Cát kia nhất định sẽ cười nhạo ta, tổ sư gia của chúng ta mới là người sáng lập chân chính của Mao Sơn tông." Lão ưỡn ngực nói. 

Tổ sư gia của nam Mao Sơn là thầy luyện đan Cát Hồng trứ danh trong lịch sử, cho nên đạo sĩ nam Mao Sơn theo truyền thống, thích dùng thuốc, thuốc viên, hoặc là thuốc bổ để tăng cường sức mạnh của cơ thể.

Bắc Mao Sơn chú trọng vào sự kết hợp giữa thuật pháp và thiên địa, ông rất coi thường đạo sĩ nam Mao Sơn, bắc Mao Sơn suy vong, nhưng ngược lại ở một số phương diện khác, nam Mao Sơn khi kết hợp với quan niệm dưỡng sinh hiện đại lại phát triển khá tốt.

Nam Mao Sơn thịnh vượng phồn vinh, khiến ông tức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đố kị chửi rủa, ra cái vẻ thoát tục. 

"Sư phụ, tình hình hiện tại đã đến bước nào rồi, mời được Cát sư thúc tới đây là tốt nhất, hiện giờ đồ đệ đã chọc tới quỷ vương, nếu không liều mạng một phen thì chuyện này không thể kết thúc được." Ninh Thư nói với lão đại.

Cát sư thúc mà Ninh Thư nhắc đến bây giờ đang là chưởng môn của nam Mao Sơn, nghe nói thực lực cũng không hề yếu, chuyên điều dưỡng chăm sóc sức khỏe cho quan lớn nhà giàu.

Nam Mao Sơn của người ta giàu nứt đố đổ vách, còn bọn họ bên này ngay cả cơm cũng không được ăn no. 

Ở thời kỳ pháp thuật sắp kết thúc, chuyện này cũng không còn cách nào khác.

"Sư phụ, đợi giải quyết xong chuyện này, chúng ta xin một di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia, rồi nhận tiền trợ cấp của nhà nước." Ninh Thư nói với ông.

"→_→ Chúng ta làm vậy sẽ bị cho là mê tín phong kiến, cấp trên không làm gì chúng ta đã may lắm rồi, lại còn dám đòi tiền trợ cấp." Ông lão tức giận nói. 

"Sư phụ, nếu thực sự không được, chúng ta tập một bài dưỡng sinh, làm hoành tráng hơn chút, chắc chắn sẽ được, như vậy người có thể ngẩng cao đầu trước mặt Cát sư thúc." Ninh Thư nói.

Lão đại bĩu môi, lạnh nhạt nói: "Lão già kia căn bản chẳng có năng lực gì cả, ngày nào cũng chỉ biết chơi thuốc."

"Sư phụ." Ninh Thư nhịn không được hét lên: "Tiêu diệt quỷ vương trước đã rồi tính." 

"Được rồi, ta sẽ liên hệ với hắn." Ông nói: "Chỉ cần nói với hắn có Quỷ Vương đan, chắc chắn hắn sẽ lập tức chạy tới đây."

Lão lấy một cuốn vở trong túi của mình ra, lật đến trang ghi thông tin liên lạc, rồi nhấc điện thoại trong phòng khách lên.

Giọng nói thờ ơ phát ra: "Lão Cát, ta đang gặp một con quỷ vương, có Quỷ Vương đan, không phải ông luôn muốn dùng Quỷ Vương đan làm thuốc sao, mau đến đây đi." 

Ông lão nói xong liền cúp điện thoại, một bộ dáng cao quý lạnh lùng, vừa cúp điện thoại liền hùng hùng hổ hổ nói: "Ta không muốn gặp lão già chuyên rước đen đủi kia chút nào."

Mới có hai ngày, chưởng môn của nam Mao Sơn Cát sư thúc đã tới, lão Cát được chuyên cơ chở đến.

Cát sư thúc có mái đầu bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng nhuận, trên mặt không có nếp nhăn, tuy tuổi đã cao nhưng nhìn người vẫn rất tráng kiện, trên người mặc bộ đồ màu đỏ trầm được may tinh tế, nhìn vô cùng khỏe mạnh, tinh khí thần vô cùng tốt. 

Ninh Thư vội vã đi qua hành lễ: "Bái kiến Cát sư thúc."

Cát sư thúc sang sảng cười lớn: "Con là đại nha đầu đúng không, mấy năm không gặp giờ đã trở thành thiếu nữ rồi đấy."

Tạ Vĩ Minh và Tạ Ý Viễn tiếp đón Cát sư thúc rất chu đáo. 

"Hừ..." Lão đại ngồi trên ghế sa lon hừ lạnh một tiếng.

Cát sư thúc đi về phía ông, ngồi xuống bên cạnh, càng lộ rõ chiếc áo đạo sĩ cũ rách của ông, nhìn vô cùng thảm hại.

Một người phấn chấn đầy nhiệt huyết, còn một người lại mang những dấu vết khó phai trong cuộc sống. 

"Lão Đào, Quỷ Vương đan mà ông nói ở đâu, cho ta xem nào?" Cát sư thúc cũng không khách sáo với ông lão.

Ông lão liếc mắt lườm một cái: "Gọi ta là Đào sư huynh, Quỷ Vương đan tất nhiên là ở trên người của quỷ vương, ông tưởng ta tặng không cho ông chắc, cứ nằm mơ đi."

"Bao nhiêu tiền, ta trả cho ông." Cát sư thúc nói xong liền lấy ra một tờ chi phiếu. 

Lão đại lập tức liếc mắt cười ha ha: "Mình ông có nhiều tiền chắc, ông đây vô cùng ghê tởm mấy đồng tiền bẩn thỉu của ông, thân là đạo sĩ Mao Sơn còn đội lốt đi mở công ty, đây gọi là lừa thầy diệt tổ đấy."

"Vậy ông muốn thế nào mới cho ta xem Quỷ Vương đan." Cát sư thúc nói.

"Ta không cho ông xem đấy, ông làm gì được ta." Lão đại gân cổ lên nói. 

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư nhìn hai vị “tổng giám đốc bá đạo” đôi co không ai chịu nhường ai, cô lau mồ hôi trên trán, sau đó giải thích rõ ngọn nguồn câu chuyện cho lão Cát.

Cát sư thúc vừa nghe thấy, liền quét mắt nhìn ông lão: "Nói từ nãy đến giờ, thì ra Quỷ Vương đan không ở trên người ông." 

Cát sư thúc vừa nói vừa cất tờ chi phiếu đi, không đưa cho ông lão nữa.

Ông lão liếc mắt nhìn tờ chi phiếu, nói: "Nam Mao Sơn các người chẳng phải có nhiều tiền tiêu pha phung phí sao, có bản lĩnh thì viết cho ta một tờ chi phiếu đi."

Cát sư thúc vừa cười vừa nói: "Cứu tế đồng nghiệp của mình cũng rất tốt." 

"Ai cần ông cứu tế, cho dù ông quỳ xuống cầu xin ta nhận tiền của ông ta cũng không cần." Ông lão đỏ mặt tía tai nói.

Cát sư thúc thu hồi chi phiếu: "Ta cũng biết sư huynh không phải là người vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng trước người khác."

Ông lão tức đến mức lồng ngực phập phồng, lúc ông đây còn trẻ, còn lăn lộn hơn ngươi nhiều. 

"Sư huynh, đất nước ngày càng phát triển, huynh đừng mặc loại quần áo này nữa." Cát sư thúc cầm ống tay áo đạo sĩ rộng thùng thình của ông lão giơ lên.

Ông lão giật tay áo của mình lại: "Ta mặc cái gì thì mắc mớ gì tới ông."

Ninh Thư: →_→ 

Họ muốn cãi lộn tới khi nào đây.

Ninh Thư nói với Cát sư thúc: "Lần này mời sư thúc đến giúp đỡ, quỷ vương hiện tại không có Quỷ Vương đan, thực lực giảm sút, bây giờ là cơ hội tốt để chúng ta ra tay."

Ông lão nhìn lướt qua Cát sư thúc, không cam lòng nói: "Đến lúc đó ta sẽ cho ông Quỷ Vương đan." 

Cát sư thúc suy nghĩ một chút: "Ta sẽ làm hết sức, dù sao thì khó khăn lắm mới xuất hiện một viên Quỷ Vương đan."

Con quỷ có thể tu luyện ra Quỷ Vương đan cũng không dễ dàng gì, thiên thời địa lợi mới có thể cho ra đời một viên Quỷ Vương đan.

"Vậy được." Trên mặt Ninh Thư nở nụ cười: "Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi." 

"Được."

Cát sư thúc hỏi ông lão: "Đào sư huynh với tên quỷ vương kia đã từng gặp mặt chưa, thực lực thế nào."

"Chưa, ngày mai thử đi thăm dò xem." Nói đến chuyện chính, sắc mặt của ông lão lập tức trở nên nghiêm túc. 

Cát sư thúc và ông lão ngồi nói chuyện với nhau, còn Ninh Thư thì đi lên lầu chuẩn bị đồ.

Tạ Ý Viễn đi theo phía sau Ninh Thư hỏi: "Người mới đến cũng là đạo sĩ Mao Sơn sao?"

"Đúng vậy." Ninh Thư gật đầu. 

"Tại sao phong độ lại kém xa như vậy?" Tạ Ý Viễn vò đầu.

Ninh Thư liếc nhìn Tạ Ý Viễn: "Lời này của anh mà đến tai sư phụ tôi, ông ấy sẽ giết anh."

Ninh Thư đặt Linh Hồn châu và la bàn ở trong túi vải, kiểm tra kĩ càng từng công cụ trong túi. 

Hoạt động ngày mai chỉ để thăm dò thực lực của Phong Dận, nếu như có thể lập tức tiêu diệt Phong Dận thì càng tốt.

Khuôn mặt của Tạ Ý Viễn hiện lên vẻ ưu sầu: "Nếu như chọc tức quỷ vương, chúng ta đều gặp họa."

Tạ Ý Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu, vì sao nhà hắn lại gặp phải những chuyện như vậy chứ. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.