Chương trước
Chương sau
Mấy ngày gần đây, Chúc Tư Viễn không vui cho lắm, chắc vì chuyện của cha mình, Ninh Thư thấy nhưng cũng không nói gì.

Đến khi giờ học quân y, Ninh Thư đến bệnh viện, nhìn y tá trưởng bên cạnh, đi lấy ấm rót nước: “Y tá trưởng, chị có bận không?”

Y tá trưởng là một nữ nhân hơn 40 tuổi, thái độ lạnh nhạt với Ninh Thư: “Không bận.” 

“Y tá trưởng, em nghe nói con trai chị đang học đại học, tiền đồ sau này rộng mở.” Ninh Thư bình thản nói: “Bây giờ con em còn nhỏ như vậy, bây giờ thế đạo loạn như vậy, em cũng không biết sau này nên làm thế nào?”

Con chính là chuyện dễ dàng kéo gần khoảng cách của nữ nhân nhất, trên mặt y tá kia lộ vẻ đồng tình, giọng hơi nhiều chuyện: “Một mình phụ nữ nuôi con quả thực rất khổ, cha đứa bé đâu.”

Ninh Thư đỏ mắt, nói: “Chồng em đi học, nhưng đã lâu không có tin tức, em nghi anh ta đã chết rồi, hơn nữa ở quê quá loạn nên mới mang con đến Thượng Hải tránh loạn, nhân thể tìm cha cho nó.” 

Ninh Thư kể lại thân thế của mình, cần bao thê thảm thì nói thành bấy nhiêu thê thảm, y tá trưởng an ủi Ninh Thư.

Sau đó, thân thế đáng thương của Chúc Tư Viễn lan truyền đến tai tất cả các bác sĩ và y tá, mấy người nhiều chuyện cũng không hỏi cha Chúc Tư Viễn đâu nữa, đôi khi thấy Chúc Tư Viễn còn cho nó chút đồ nhỏ không đáng giá.

Tạm thời Ninh Thư không muốn cho Chúc Nghiễn Thu biết hai mẹ con cô, biết rồi không biết còn loạn đến đâu, chưa biết chừng còn đuổi bọn họ ra khỏi Thượng Hải, hiện tại Ninh Thư muốn học thật tốt kiến thức về y tá, muốn lập chiến công trên chiến trường. 

Còn Chúc Nghiễn Thu, không phải hắn coi thường Chúc Tố Nương sao, Ninh Thư sẽ khiến Chúc Tố Nương trở thành một tồn tại được mọi người tôn trọng.

Ninh Thư bưng chậu rửa mặt, đi vào phòng bệnh, hỏi Chúc Nghiễn Thu: “Hôm nay cảm thấy sao rồi.”

Chúc Nghiễn Thu mở mắt thấy Ninh Thư, biểu cảm vô cùng khó coi: “Đỡ nhiều rồi.” 

Ninh Thư đặt bồn rửa mặt xuống, gấp chăn gối cho Chúc Nghiễn Thu, lấy khăn lau mặt và tay cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu thấy Ninh Thư ra tay vẫn coi như nhẹ nhàng, nhìn khẩu trang trên mặt Ninh Thư: “Sao cô luôn đeo khẩu trang vậy?”

Chúc Nghiễn Thu quan sát Ninh Thư một phen, cảm thấy người này có chút quen thuộc, cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Chúc Nghiễn Thu vốn không hề nghĩ cho Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương biết làm đậu phụ hắn còn tin chứ Chúc Tố Nương trở thành y tá, Chúc Nghiễn Thu chỉ có ba chữ, không thể nào. 

Hơn nữa hiện tại Chúc Tố Nương đang ở quê, chứ không phải Thượng Hải, có điều nghĩ đến Chúc Tố Nương, trong lòng Chúc Nghiễn Thu lại tràn đầy tức giận, bây giờ Chúc Tố Nương không gửi điện báo, cũng không gửi tiền cho hắn rồi, hắn gửi điện báo về nhà, nhưng không có ai trả lời.

Chúc Nghiễn Thu đã quyết định, chờ hết bệnh sẽ về nhà một chuyến, không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa trên người hắn đã không có tiền, phải về nhà lấy tiền.

Ninh Thư không nói gì, dùng khăn nước ấm lau cánh tay Chúc Nghiễn Thu, lúc đang lau qua cổ tay, Chúc Nghiễn Thu đột nhiên cảm thấy cảm giác đau nhói lạ thường, vội thu tay lại, nhìn cổ tay, cũng không bị thương, không hiểu vì sao đau. 

“Cô đã làm cái quái gì vậy?” Chúc Nghiễn Thu phẫn nộ quát Ninh Thư, nhìn qua nhìn lại cổ tay của mình, không có vết thương, không chảy máu, nhưng lại rất đau đớn.

Ninh Thư dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chúc Nghiễn Thu, không biết nên nói gì: “Anh bị ngã đến hỏng đầu rồi hả, tôi làm cái gì chứ?”

Chúc Nghiễn Thu nhíu mày, nói với Ninh Thư: “Tôi không muốn cô lau cho tôi. Tôi muốn đổi y tá.” 

Ninh Thư nhấc cánh tay còn lại của Chúc Nghiễn Thu lên lau, “Bây giờ bệnh viện đang thiếu người, tôi lau xong tay cho anh sẽ đi liền, lần sau anh muốn y tá nào chăm sóc thì kêu y tá đến, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giống như anh, có chút chuyện mà cứ làm quá lên.”

“Ai da... “ Chúc Nghiễn Thu hất tay Ninh Thư, cảm giác cổ tay mình thực sự rất đau, chỗ bị y tá này lau rất đau, từng cơn đau nhói không thể tả được len lỏi trong da, rất đau.

Ninh Thư dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Chúc Nghiễn Thu, ném khăn vào trong bồn rửa mặt, bưng bồn rửa mặt đi, trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: “Cho rằng mình là đại thiếu gia chắc, lau tay thôi cũng đau, sao không lên trời luôn đi.” 

Chúc Nghiễn Thu tức sầm mặt lại rồi, lắc tay của mình, cảm giác cổ tay rất đau, hơn nữa cơn đau còn chạy đến đầu ngón tay, khiến tay hắn sưng dữ dội.

Ninh Thư đi ra khỏi phòng bệnh, gặp Phương Phỉ Phỉ đến thăm Chúc Nghiễn Thu, Phương Phỉ Phỉ mặc áo nỉ dài, trên cổ quấn khăn quàng đỏ, nổi bật lên khí sắc vô cùng tốt của cô ta, trong trắng có hồng.

Ninh Thư lướt qua người cô ta, Phương Phỉ Phỉ xoay người lại, gọi Ninh Thư: “Cô y tá, chờ một chút.” 

Ninh Thư bưng bồn rửa mặt, nhìn Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ do dự một hồi, hỏi Ninh Thư: “Nghiên Thu, à, à bệnh nhân kia phải bao lâu mới khỏi hẳn?”

Ninh Thư nói cho có lệ: “Chuyện này còn phải xem tình hình khôi phục của từng bệnh nhân, chuyện này không nói chính xác được.”

Phương Phỉ Phỉ nhíu mày, dứt khoát hỏi: “Vậy chờ đến khi bệnh nhân xuất viện còn tốn thêm bao nhiêu tiền?” 

Ninh Thư nghe vậy có hơi sửng sốt, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phương Phỉ Phỉ, không phải Phương Phỉ Phỉ không muốn trả tiền thuốc men cho Chúc Nghiễn Thu chứ?

“Cái này không rõ lắm, cụ thể còn phải hỏi bác sĩ, có điều gãy xương phải chữa trăm ngày, vết thương của cậu ta không phải một hai ngày là khỏi, cần phải chăm sóc thật tốt.” Ninh Thư nói, sau đó còn xiên xỏ thêm mấy câu: “Tôi nghe nói cậu ta là thiếu gia nhà giàu, chắc không thiếu chút tiền thuốc men này đâu.”

Phương Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Ninh Thư: “Làm sao cô biết hắn là thiếu gia nhà giàu?” 

“Trên người mang theo một chiếc đồng hồ của Đức trị giá tầm 1000 đồng đại dương, không phải thiếu gia công tử thì là cái gì, có điều tôi thấy cậu ta cũng không có tiền gì, lần trước các người đi chơi bị đánh tới bệnh viện, cậu ta cũng không trả nổi tiền thuốc men.”

Lời xỏ đểu của Ninh Thư, khiến sắc mặt Phương Phỉ Phỉ có chút không tốt, nghe xong hai câu xiên xỏ của Ninh Thư, cô ta xoay người đi thẳng vào phòng bệnh.

Ninh Thư bật cười, Chúc Nghiễn Thu dùng tiền mồ hôi nước mắt của Chúc Tố Nương, các người yêu nhau, sống cùng nhau đều dùng tiền của Chúc Tố Nương, bây giờ đến móc ra năm đồng đại dương cũng không nổi. 

Mỗi lần gửi tiền, Chúc Tố Nương đều gửi 20 đồng đại dương,  20 đồng đại dương phải đổi bằng biết bao nhiêu miếng đậu phụ mới có.

Điều kiện gia đình Phương Phỉ Phỉ còn xem là khá, nếu không cha mẹ cũng sẽ không cho đứa con gái như Phương Phỉ Phỉ đi học, nhưng có giàu thì cũng không đáng kể, nếu không kêu Phương Phỉ Phỉ bỏ ra 5 đồng đại dương, cô ta cũng không bức bối như thế.

Trước mặt Phương Phỉ Phỉ, Chúc Nghiễn Thu rất thoáng, hơn nữa khí chất trên người Chúc Nghiễn Thu vừa nhìn đã biết là người không thiếu tiền. 

Chúc Nghiễn Thu chưa từng nói về chuyện gia đình mình trước mặt Phương Phỉ Phỉ, giấu Phương Phỉ Phỉ chuyện có vợ con rồi, trong lòng Chúc Nghiễn Thu cho rằng có thể giấu bao lâu hay bao lâu, muốn ở cùng người yêu lâu một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.