Chương trước
Chương sau
5 đồng đại dương là khoản tiền vô cùng lớn, Phương Phỉ Phỉ hơi do dự, nghe lời giải thích của Chúc Nghiễn Thu, Phương Phỉ Phỉ cũng không còn cách nào khác.

“Phỉ Phỉ, không biết tiền của tớ bị ai cướp mất rồi, đợi đến khi vết thương khỏi, tớ sẽ trả lại cho cậu.” Chúc Nghiễn Thu đành mở miệng vay Phương Phỉ Phỉ một lần nữa, giọng Chúc Nghiễn Thu mang theo chút xấu hổ.

Trong tình huống này, Chúc Nghiễn Thu vay tiền Phương Phỉ Phỉ đúng là rất ngại, đặc biệt, họ còn là người yêu, dính đến tiền bạc vừa thấy ngại ngùng mà vừa làm vấy bẩn tình cảm trong sáng. 

Bây giờ Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ chỉ mới yêu nhau, chưa từng trải qua cảnh chiến tranh sống chết có nhau, cùng lắm cũng chỉ là thấy mến nhau, ở cùng nhau lâu nên nảy sinh tình cảm, Chúc Nghiễn Thu muốn vay tiền khiến trong lòng Phương Phỉ Phỉ thấy là lạ.

Nếu là bất kỳ cô gái nào khác, bạn trai vay tiền mình, trong lòng sẽ luôn có chút khó chịu, bạn trai vốn làm chuyện gì cũng đều thuận lợi lại vay tiền mình, cảm thấy bạn trai có chút… vô dụng.

Ninh Thư ở cạnh nhìn, nói với Phương Phỉ Phỉ: “Quả thật cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, nếu không chữa, gương mặt này sẽ để lại sẹo, xương đùi gãy, không chữa sẽ để lại di chứng, não cũng bị chấn thương, cái này là nghiêm trọng nhất, cô chắc chắn không chữa ư?” 

Chúc Nghiễn Thu chỉ đành cố sức tròn mắt nhìn Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ thấy Chúc Nghiễn Thu và y tá nhìn mình chằm chằm, đành gật đầu nói với Chúc Nghiễn Thu: “Chuyện tiền bạc cậu không cần lo, chăm sóc thân thể thật tốt là được.”

Chúc Nghiễn Thu thở dài, đưa tay nắm lấy tay Phương Phỉ Phỉ, giọng khàn khàn nói: “Phỉ Phỉ, cảm ơn cậu.”

Phương Phỉ Phỉ đẩy tay Chúc Nghiễn Thu ra, nói: “Tớ đi nộp tiền.” 

Tay Chúc Nghiễn Thu ngập ngừng dừng giữa không trung, sau đó lại thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, nhìn nữ y tá lòng dạ hiểm độc bên cạnh mình, nhắm hai mắt lại, không để ý đến Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không thèm quan tâm việc Chúc Nghiễn Thu ghét bỏ mình, vẫn hỏi thăm cho tròn chức trách: “Bây giờ cảm thấy thế nào, đầu còn đau, còn muốn ói không?”

Mắt Chúc Nghiễn Thu cũng không thèm mở, giọng khó chịu nói: “Chỉ cần cô không ở đây, tôi sẽ không muốn ói.” 

Lúc Chúc Nghiễn Thu nói chuyện, có dùng chút sức, khiến vết bóp sưng đỏ trên cổ hắn càng hiện rõ hơn, bộ dạng rất thê thảm.

Lòng Ninh Thư hả hê vô cùng, đáng đời nhà mày.

Ninh Thư nhíu mắt nhìn Chúc Nghiễn Thu, hay là cô giết hắn ngay bây giờ, dùng lí do không thể cứu chữa lấp liếm cho qua, bây giờ có thể nói Chúc Nghiễn Thu là người cô đơn không người thân, Chúc gia đã không còn nữa, cha mẹ đều chết hết, còn về phần con dâu nuôi từ bé là cô đây, Ninh Thư có thể coi như chưa hề có người chồng là Chúc Nghiễn Thu. 

Ninh Thư sờ ám khí bên hông, dùng kim to giết hắn là được.

“Sao cô vẫn còn ở đây?” Chúc Nghiễn Thu mở mắt, đôi mắt sưng vù chỉ còn lại một kẽ hở nhỏ: “Bây giờ tôi không cần cô, mời cô đi cho.”

Ninh Thư kìm nén ham muốn giết người vào trong lòng, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi muốn kiểm tra cơ thể cho cậu, đồng thời giúp cậu lau người.” 

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu rất không muốn, y tá này thật đáng ghét, không biết vì sao, thấy y tá này, trong lòng Chúc Nghiễn Thu luôn có cảm giác tức giận không thể giải thích.

Lúc này Ninh Thư chỉ muốn giết chết Chúc Nghiễn Thu, tay cầm ám khí tiến đến chỗ hắn, Chúc Nghiễn Thu thấy y tá này không đi, ngược lại còn tiến đến gần, chau mày, kết quả chạm vào vết thương trên mặt, đau đến thở hổn hển: “Cô có chuyện gì vậy.”

Ninh Thư định đưa tay sửa lại chăn cho Chúc Nghiễn Thu, sau đó dùng ám khí kẹp ở giữa ngón tay đâm vào tim Chúc Nghiễn Thu, nhưng cơ thể đột nhiên trào ra một lực đàn hồi lớn, như muốn đẩy linh hồn của cô ra khỏi thân thể Chúc Tố Nương. 

Ninh Thư lảo đảo hai cái rồi mới lấy lại được thăng bằng, toàn thân run lên, toát mồ hôi lạnh.

“Nghiên Thu, tớ đã đóng viện phí rồi.” Vừa hay Phương Phỉ Phỉ lại bước tới, lướt mắt nhìn Ninh Thư, ngồi lên ghế bên giường nói: “Cậu yên tâm dưỡng bệnh đi.”

Phương Phỉ Phỉ cười rất tự nhiên, giọng vô cùng dứt khoát. 

“Cám ơn cậu.” Giọng Chúc Nghiễn Thu chứa đầy tình cảm.

Ninh Thư xoay người ra khỏi phòng bệnh, không thèm nhìn hai người này tình cảm nồng nàn nữa, lau mồ hôi lạnh trên đầu, cơ thể như nhũn ra, tựa vào tường, chỉ đành thở dài trong lòng.

Ngoài thở dài ra, Ninh Thư cũng chỉ có thể thở dài, tình huống vừa mới xuất hiện, có lẽ do Chúc Tố Nương phản kháng, Chúc Tố Nương không muốn cô giết Chúc Nghiễn Thu. 

Chúc Tố Nương không làm được loại chuyện giết chồng, cũng không muốn gánh tội danh giết chồng trên người, Chúc Tố Nương là một người nhát gan hèn mọn, nữ nhân trưởng thành trong giáo điều phong kiến, không dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy,

Từ nhỏ đã bị bán cho Chúc gia, bản chất nô tỳ đã ăn sâu trong máu, Chúc Tố Nương chính là loại người hiền lành đến đáng sợ, khiến tay cô ấy dính chút máu tươi, hơn nữa còn là máu của chồng mình, Chúc Tố Nương sẽ không chịu nổi.

Dù như thế nào đi nữa, Chúc Nghiễn Thu vẫn là chồng của cô. 

Ninh Thư chỉ đành mỉm cười ha ha một tiếng, cô vui là được, nếu Chúc Tố Nương không muốn Chúc Nghiễn Thu chết, thì để hắn sống vậy, nhưng bây giờ Chúc Nghiễn Thu muốn công thành danh toại sẽ không dễ dàng như vậy đâu.

Ninh Thư nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, Phương Phỉ Phỉ đang chăm sóc gương mặt sưng to như đầu heo của Chúc Nghiễn Thu.

Cởi đồng phục y tá ra, Ninh Thư dẫn Chúc Tư Viễn về nhà, Chúc Tư Viễn hỏi Ninh Thư: “Mẹ, sao con không có cha?” 

Chúc Tư Viễn luôn theo bên người Ninh Thư, ra vào bệnh viện, mọi người trong bệnh viện đều biết Chúc Tư Viễn, có mấy người nhiều chuyện lại hỏi Chúc Tư Viễn, cha bé là ai.

Chúc Tư Viễn ngỡ ngàng.

Ninh Thư nghe vậy, nói: “Tư Viễn, con có cha, cha con chết rồi.” 

Chúc Tư Viễn:????

Ninh Thư nói: “Cha con cũng giống như bà con vậy, đều đã qua đời, bị chôn sâu dưới đất rồi.”

Chúc Tư Viễn có chút chán nản: “Mẹ, từ trước tới giờ con đều chưa nhìn thấy mặt cha.” 

“Không sao, không biết trong nhà còn di ảnh của cha con không, để mẹ tìm xem, cho con gặp cha con một chút.” Ninh Thư nói qua loa.

Chúc Tư Viễn ồ một tiếng, ghé lên lưng Ninh Thư.

Ninh Thư biết một nữ nhân độc thân nuôi một đứa bé như mình, luôn bị người đời đồn thổi, nhưng những người này dám đi hỏi thẳng Chúc Tư Viễn, khiến trong lòng Ninh Thư rất khó chịu, trẻ con chưa hiểu chuyện, không thể khiến nó ở trong hoàn cảnh bất lợi, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Chúc Tư Viễn. 

Trong lòng Ninh Thư chán ghét Chúc Nghiễn Thu đến mức nào thì cũng thừa biết rồi.

Nếu không thể giết Chúc Nghiễn Thu, thì khiến hắn tàn đời đi, tay chân phát triển, nhưng làm mấy chuyện dùng đầu thì chỉ lực bất tòng tâm.

Dù gì sau này Chúc Nghiễn Thu cũng là người cầm súng giết địch đó, ha ha... 

Ở thời đại không câu nệ này, không có Chúc Nghiễn Thu, cũng sẽ có người khác quật khởi, thời đại này không thiếu anh hùng dân tộc, thiếu một Chúc Nghiễn Thu còn có hàng ngàn hàng vạn anh hùng.

Cuối cùng Chúc Nghiễn Thu đi đến được bước kia, đều là do may mắn hơn người.

Nhưng Ninh Thư cũng không muốn để Chúc Nghiễn Thu công thành danh toại, quyền sắc đều hưởng. 

Chúc Nghiễn Thu đã quên mất một người nữ nhân phải chịu nhiều đau khổ, trong lòng Chúc Nghiễn Thu không hề cảm kích và thương tiếc Chúc Tố Nương, thậm chí còn coi Chúc Tố Nương là nỗi sỉ nhục, một người nhận được nền giáo dục mới sao có thể có vợ nuôi từ bé.

Phương Phỉ Phỉ mới là vợ đời này của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.