Ninh Thư bị rong biển-kun kéo xuống đáy biển. Cô chợt nhận ra điều cô hối hận nhất trên đời chính là để rong biển trở thành linh sủng của mình.
Không có tư tưởng, nói chuyện sẽ vô cùng khó khăn.
Ninh Thư tựa như một cây rong biển bị rong biển-kun giắt bên người.
Ninh Thư vươn tay sờ, dưới chân có lẽ là đá san hô hay gì đó, chạm vào có cảm giác can cát lại hơi cứng.
Ninh Thư thử nói chuyện với rong biển-kun bằng tư tưởng, nhưng nó chỉ truyền cảm xúc đơn điệu cho Ninh Thư, thậm chí còn không hiểu cô đang nói cái gì?
Ở dưới biển nhịn thở đã lâu, Ninh Thư yêu cầu rong biển-kun đưa cô đi ra ngoài hít thở một chút, nếu không cô sẽ chết mất.
Sau năm lần bảy lượt thuyết phục, rong biển-kun mới đưa Ninh Thư lên mặt biển. Cô vừa mới hít thở một hơi, rong biển liền kéo ngay xuống, một lát sau lại cho cô ngoi lên, sau đó lại kéo xuống đáy biển, cứ như vậy khiến cô ngoi lên ngụp xuống vô số lần.
Thiểm Phong điêu đứng bên bờ biển thấy chủ nhân một lúc ngoi đầu lên, lúc lại lặn xuống.
Ninh Thư: “Mệt mỏi muốn chết!”
Quả thực không biết nói gì mới phải đây.
Sau một hồi bị rong biển giày vò, Ninh Thư chợt nhận ra hiện giờ mình đã hoàn toàn thích ứng với cái lạnh thấu xương của biển, không còn thấy lạnh nữa, cũng có thể do lạnh đến tê liệt cảm xúc rồi, không cảm thấy gì nữa cũng nên.
Ninh Thư đứng bên cạnh rong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2631995/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.