Edit: Akito
Quỷ ảnh bên ngoài lượn tới lượn lui, âm trầm khủng bố như thể ở nghĩa địa, cả đêm Ninh Thư đều ngủ không ngon, Tô Mạn Ngọc như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, vặn thế nào cũng không ra.
Thật vất vả chờ tới bình mình, Tô Mạn Ngọc mới buông Ninh Thư ra, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Trên người cậu rất ấm, về sau tôi sẽ ngủ cùng cậu.”
Ninh thư: →_→
“Giường rất nhỏ, không cần chen chúc với nhau.” Ninh Thư cự tuyệt.
Tô Mạn Ngọc ngẩng cầm nói: “Trang Vũ Đồng, tôi ngủ với cậu là để mắt cậu.”
Ninh Thư: …
Không cần cậu để mắt.
Ninh Thư xuống giường, trông thấy Lâm Thiển Thiển sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đăm đăm, vội vàng hỏi: “Lâm Thiển Thiển, cậu không sao chứ.”
Lúc này Lâm Thiển Thiển mới hồi phục tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Ninh Thư: “Đêm qua mấy người có nhìn thấy gì, nghe thấy gì không?”
Tô Mạn Ngọc ngồi ở trên giường Ninh Thư, vén vén đầu tóc của mình, châm chọc Lâm Thiển Thiển: “Đương nhiên nghe được, cũng thấy được, tôi nói rồi ký túc xá này có quỷ.”
Sắc mặt Lâm Thiển Thiển càng thêm trắng, oa một tiếng khóc lên, Tô Mạn Ngọc càng thêm châm chọc nói: “Lúc này khóc có ích lợi gì, Chương Vũ Yên đã chết.”
Lâm Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Tô Mạn Ngọc, một đôi mắt linh động đã trở nên ảm đạm sợ hãi, “Cô dựa vào gì nói lệ quỷ này là tôi đưa tới, vốn dĩ Chương Vũ Yên tự sát chính là vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2631863/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.