Chương trước
Chương sau
Hiện tại Ngọc Lưu Li bị gã sai vặt ngăn không cho tiến vào.

Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng, "Ta là tiểu thư của Ngọc gia, các ngươi dám ngăn cản ta?"

Thủ vệ cùng gã sai vặt nhìn nhau, đây là lục tiểu thư, không giống a.

Đại danh của Ngọc Lưu Li có tiếng ở trong kinh thành.

Phế vật không thể dẫn khí nhập thể, có hôn ước với thiên tài Ngũ điện hạ.

Chính là một bao cỏ hoa si, mỗi ngày chạy theo phía sau Ngũ điện hạ, vì sợ phu quân thiên tài tương lai của mình chạy mất.

Tóm lại trước đó thanh danh của Ngọc Lưu Li đã không tốt.

Nhưng thân thể này đã được đổi tim, nên khí chất liền có khác nhau rất lớn.

Khí thế Ngọc Lưu Li sắc bén khí phách, so với bao cỏ Ngọc Lưu Li yếu đuối trước kia không giống nhau.

Gã sai vặt khẳng định là nhận không ra Ngọc Lưu Li, "Nơi nào giống lục tiểu thư, lục tiểu thư của Ngọc gia đã bạo bệnh bỏ mình, còn cô nương là người phương nào tới, dám cả gan giả mạo người của Ngọc gia." Một gã sai vặt khác lạnh giọng quát lớn, "Còn không mau lăn."

Sắc mặt Ngọc Lưu Li trở nên khó coi, ha hả, bạo bệnh bỏ mình, chỉ sợ hãy còn cho rằng nàng không thể tồn tại trong rừng sâu núi thẳm mà trở về.

Ngọc Lưu Li trước kia quả thực đã chết, hiện tại là một Ngọc Lưu Li hoàn toàn mới.

"Làm càn, ngươi trợn to mắt chó lên nhìn xem ta là ai." Ngọc Lưu Li bộc phát khí thế cường đại, "Không muốn chết thì cút ngay cho ta."

"Cô nương là người phương nào, dám giả mạo tiểu thư Ngọc gia." Sắc mặt gã sai vặt đổi đổi, lục tiểu thư Ngọc Lưu Li của Ngọc gia căn bản sẽ không thể tu luyện, người này thực lực không yếu, khẳng định không phải lục tiểu thư.

Ninh Thư đứng bên cạnh nhìn, cũng không tính ra tay, loại chuyện này không tới phiên nàng nhúng vào.

Đây vốn dĩ là sự tình của Ngọc Lưu Li.

Loại sự tình vả mặt này vẫn nên để tự nàng ta 'thượng tương đối sảng'. (đối đáp, trả đòn)

Ngoài cửa xảy ra chuyện như vậy, nên có rất nhiều sai vặt cùng hộ vệ trong đình viện cầm theo binh khí ra tới.

Có vài hộ vệ trong đình viện có thể tu luyện, nhưng lại không có đủ tài nguyên, sẽ lựa chọn trở thành thị vệ của đại gia tộc, để được trả công bằng tài nguyên tu luyện.

"Ha hả......" Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng, "Cho rằng nhiều người thì ngăn trở được ta?"

"Vị tiểu thư này, mời người rời đi."

Ngọc Lưu Li chắp hai tay sau lưng, thần sắc túc mục, "Làm thị vệ Ngọc gia, ngay đến chủ tử của mình mà cũng không nhận ra."

Ninh Thư ở bên cạnh nghe, như thế nào lại cảm thấy lời nói này là đang bắn lén nàng đâu.

Những thị vệ đó vây quanh đã xông lên, nhưng Ngọc Lưu Li vẫn khinh thường, thành thạo nhẹ nhàng đánh ngã hết đám thị vệ đó.

Tất cả mọi người đều ngã bên chân Ngọc Lưu Li, thống khổ rêи ɾỉ.

Ngọc Lưu Li tiến bộ thật sự mau nha.

Ninh Thư híp híp mắt, nhìn dáng vẻ này nàng chỉ muốn mau chóng giải trừ được khế ước.

Chờ đến khi Ngọc Lưu Li thực lực cường đại rồi, sẽ không cần nàng bảo hộ nữa, ngày tận thế của nàng sẽ tới.

Động tĩnh ở cửa khiến cho người Ngọc gia xôn xao, Ngọc Hùng Phi, gia chủ của Ngọc gia dẫn người ra cửa.

"Cô nương là người phương nào?" Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Li có chút chần chờ hỏi.

Ngọc Lưu Li đầy mặt châm chọc nói: "Gia gia, như thế nào mà đến đứa cháu gái của người cũng không nhận ra, hài nhi là Ngọc Lưu Li đây."

Ngọc Lưu Li trước kia không phải đã ở Ngọc gia mấy ngày sao?

"Không có khả năng, cô nương không thể nào là Ngọc Lưu Li." Một nữ tử mặc cẩm y kinh ngạc lên tiếng, "Ngọc Lưu Li nàng......"

"Nàng như thế nào?" Ngọc Lưu Li nhìn vị nữ tử vừa lên tiếng, chính nữ nhân này, đã đem nguyên chủ ném vào trong núi, chính nàng ta đã hại chết Ngọc Lưu Li.

Nguyên nhân sao, tất nhiên là vì tên thiên tài Ngũ điện hạ kia.

"Ngọc Linh Lung tỷ, có phải nhìn thấy muội thì rất ngạc nhiên không, vốn dĩ đã trở thành người chết, nay lại xuất hiện trước mặt của tỷ." Ngọc Lưu Li lạnh nhạt nói, vẻ mặt lạnh băng hỗn loạn trào phúng.

Ngọc Linh Lung lập tức thu hồi lại biểu tình kinh ngạc, cười nói: "Lục muội muội, muội đã trở lại thì tốt rồi, tỷ còn tưởng rằng muội xảy ra chuyện, muội là một người không thể tu luyện, lại một hai đòi đi theo rèn luyện cùng với Ngũ điện hạ."

"Lúc Ngũ điện hạ quay về nói muội xảy ra chuyện, may mắn là giờ muội đã trở lại."

"Lục muội muội, không phải tỷ tỷ nói gì muội, nhưng muội với Ngũ điện hạ còn chưa thành thân đâu, muội đi theo phía sau Ngũ điện hạ như vậy, sẽ làm bại hoại thanh danh Ngọc gia."

Ngọc Linh Lung này thật ra đang đánh đòn phủ đầu, bùm bùm nói ra một đống.

Toàn bộ quá trình Ngọc Lưu Li chỉ lạnh nhạt trào phúng, "Sự thật như thế nào, trong lòng tỷ hiểu rõ đi."

Ngọc Linh Lung hơi hơi mỉm cười, quả nhiên là đoan trang điền nhã.

Ninh Thư lắc đầu, lại là màn tỷ muội cắn nhau, phỏng chừng nàng ta có quan hệ gì đó với Ngũ hoàng tử kia rồi.

Thật đúng là từ xưa đến nay vẫn vậy, có thể khiến nữ nhân trở mặt với nhau, hơn nữa còn là tỷ muội trở mặt, cũng chỉ có thể là nam nhân.

"Đã trở lại thì trở lại, nháo lớn một trận như vậy làm gì, vô duyên vô cớ lại để cho người khác nhìn vào chê cười." Gia chủ Ngọc Hùng Phi lạnh nhạt nói, "Còn đánh cho đám thị vệ thành ra như vậy, năng lực của ngươi."

Ngọc Lưu Li thấy Ngọc Hùng Phi lạnh nhạt như thế, thậm chí còn không hỏi trên đường có gặp chuyện gì không, đã trải qua những gì, ngay đến cửa còn chưa vào được, trái lại còn chất vấn nàng.

Người Ngọc gia đều là dạng người này sao, rắn chuột một ổ, khi dễ nhỏ yếu, chỉ bởi vì nguyên chủ không thể tu luyện, nên bị bọn họ khi dễ như vậy sao?

"Tổ phụ, người thật đúng là bất công."

Ngọc Linh Lung lập tức nói: "Lục muội muội, sao muội lại có thể nói gia gia như vậy, gia gia là chi chủ một nhà, mọi việc đều phải suy xét đến."

"Tỷ có được chỗ tốt, tất nhiên sẽ giúp gia gia nói chuyện, ở trong lòng muội, người căn bản không xứng làm gia gia." Ngọc Lưu Li phản bác nói.

Sắc mặt Ngọc Hùng Phi bất biến, "Đi ra ngoài một chuyến, ngược lại nói chuyện đã không còn biết lớn biết nhỏ, càng không có quy củ, về sau chỉ ở trong phủ cho ta, nơi nào cũng không được đi."

"Chân lớn lên ở trên người của hài nhi, hài nhi muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, gia không có tư cách gì cấm túc hài nhi." Ngọc Lưu Li thực khí phách nói.

Ngọc Lung Linh khuyên một câu, "Lục muội muội, muội nói ít một câu đi."

"Không cần tỷ giả mù sa mưa như vậy, tỷ còn không phải muốn muội chết sao, như vậy tỷ liền có thể cùng song túc song tê với Ngũ điện hạ rồi." Ngọc Lưu Li trực tiếp chọc thủng tâm tư của Ngọc Linh Lung.

"Ngươi câm miệng, hảo hảo ở trong phòng đi." Ngọc Hùng Phi nhịn không được quát lớn nói, sắc mặt khó coi.

Ninh Thư có điểm đồng tình với Ngọc Hùng Phi, gia chủ không dễ làm, phải xen vào mọi sự tình trong nhà.

Ngọc Lưu Li cũng trả lời ngay thẳng, cho dù hai tỷ muội muốn tranh một trượng phu, ngầm biết rõ là được, trong lòng minh bạch thì tốt rồi.

Trước mặt bao người nói ra như vậy, cũng không phải chuyện hay ho gì, đối với thanh danh của Ngọc gia cũng không tốt.

Ngọc Linh Lung có chút kinh ngạc nói: "Lục muội muội, muội đang nói cái gì vậy, Ngũ điện hạ là hôn phu tương lai của muội, như thế nào lại nhấc lên quan hệ với tỷ chứ."

"Lục muội muội, không phải muội đã có người trong lòng rồi, không muốn gả cho Ngũ điện hạ, nên mới nói như vậy đi, chọc cho gia gia sinh khí, còn bôi nhọ thanh danh của tỷ."

"Lục muội muội, tỷ không biết trong đoạn thời gian mất tích này muội đã gặp phải sự tình gì, nhưng đừng nói chuyện không ra thể thống như vậy."

Ngọc Linh Lung nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt mọi người đều như đinh găm lên trên người Ninh Thư.

Ninh Thư:......

Ta chỉ là quần chúng ăn dưa, không phải đối tượng tai tiếng của Ngọc Lưu Li a.

"Công tử là ai, có phải công tử đã lừa gạt lục muội muội hay không?" Ngọc Linh Lung hướng Ninh Thư chất vấn.

Ninh Thư lắc đầu, "Ta không có nga."

Ninh Thư cảm thấy Ngọc Linh Lung nói chuyện và làm việc thật ra dáng một nữ nhi đại gia tộc, mọi mặt đều chu đáo.

Ngọc Linh Lung đã sớm chú ý tới một thân áo lục của Ninh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.