Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Ninh Thư lại lần nữa đeo hộp y tế trên lưng, nếu gặp Dị Hình là có thể lập tức đè người xuống mổ Dị Hình ra.

Tin tức xuất hiện Dị Hình tròn bệnh viện bị giấu kín, dù sao trong thời sự đã thề son sắt rằng không có Dị Hình, kết quả lại lòi ra một con.

Đúng là tự vả mặt mình.

Lục tục có người trở về thành phố, làm thành phố trở nên có sinh khí hơn.

Ninh Thư và Văn Hưng như timd kim đáy biển, tìm khắp những nơi có và không có khả năng xuất hiện Dị Hình.

Văn Hưng đến đồn công an báo rõ tình huống, cần phải làm kiểm tra sức khoẻ với những người trở lại thành phố, đặc biệt là nữ giới.

Loại chuyện này chỉ dựa vào hai người căn bản không thể được, một thành phố mấy ngàn vạn cư dân, quá nhiều.

Mỗi khu vực được một số người phụ trách, hiệu suất cao hơn nhiều.

Lúc đi loanh quanh, nếu gặp được nhà đang rao bán, Ninh Thư sẽ đi vào hỏi thăm giá cả.

Có thể mua thì mua, nhà đang rẻ, không biết sau này còn rẻ thế không.

Có thể có một nơi để an cư lạc nghiệp, một căn nhà thuộc về chính mình cũng không dễ dàng.

Ninh Thư xem thử tiền trong thẻ, ngoài tiền lương ra thì không có nguồn thu nhập nào khác.

Bây giờ vấn đề Dị Hình còn chưa giải quyết xong, thậm chí nhiệm vụ còn có khả năng thất bại, việc tìm nghề phụ cứ từ từ đã.

Từ sau lần gặp Dị Hình ở bệnh viện đó, Văn Hưng và Ninh Thư không hề đụng phải nữa.

Đồng tiền của Văn Hưng bay trên không trung, bất động trước mặt Văn Hưng, chứng tỏ xung quanh không có Dị Hình.

Văn Hưng cầm đồng tiền, ngồi xuống, “Nhiệm vụ này thật mệt chết tôi rồi.”

Ninh Thư bỏ hộp y tế xuống, “Nhiệm vụ này thật tởm chết tôi.”

Ninh Thư với Văn Hưng ngồi ở ven đường như ăn mày.

Bọn họ vào thoát nước với bãi rác hơn nửa ngày, hình tượng không khá khẩm nổi, đầu bù tóc rối, cả người bẩn thỉu.

Còn có người ném tiền xu cho bọn họ.

Ninh Thư nhanh nhẹn nhặt lên bỏ vào túi, dứt khoát lấy dao cắt chai nước khoáng đã hết ra, đặt xuống đất.

“Các vị trai xinh gái đẹp xin thương xót, bố em bây giờ đang bệnh nặng, hu hu hu……” Ninh Thư quỳ xuống đất gào khóc.

Văn Hưng: ……

Hắn có già như thế đâu, chắc đang đóng vai em trai.

“Bố cô trẻ như vậy?” Người qua đường nghi ngờ nhìn Ninh Thư, cơ bản là lừa tiền rồi.

Ninh Thư kéo Văn Hưng, “Đây là anh em.”

“Mau quỳ xuống, xin người ta cứu bố mau, tự tôn không quan trọng, quan trọng là có thể cứu được bố.” Ninh Thư tận tình khuyên bảo.

Văn Hưng: ……

Có người thả tiền vào chai nhựa trước mặt Ninh Thư, không nhiều lắm, chỉ 5 xu, một đồng, hoặc không thì năm đồng mười đồng.

“Cảm ơn, các anh chị sẽ gặp vận tốt.” Ninh Thư bỏ tiền vào trong túi mình.

Văn Hưng cả quá trình đều lạnh mặt, rất muốn nói có thấy nhục không, nhưng nhìn Ninh Thư đang huýt sáo kiếm tiền, vẫn thôi.

“Không tồi, được mấy chục đồng.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.

“Tiền ăn của chúng ta hôm nay đủ rồi.”

Mỗi ngày đi loanh quanh trong thành phố, rõ là làm không công.

Văn Hưng: ……

Không còn lời gì để nói, rốt cuộc thiếu tiền tới độ nào chứ.

“Không phải chúng ta ăn Tích Cốc Đan rồi sao?” Văn Hưng hỏi.

“Chúng ta đi uống nước.”

Văn Hưng: Cô nói trôi chảy quá nhỉ!

Da mặt dày quá thể!

Là một người cổ đại, Văn Hưng không có tâm tư tranh cãi với phụ nữ.

Thấy nhiều nhiệm vụ giả rồi, coi nhẹ nhiều thứ.

“Chúng ta lại đi quanh thành phố một chút đi.” Văn Hưng nói.

Những người lúc trước chạy nạn ra khỏi thành phố, phân tán khắp nơi gần thành phố, nhỡ có người mang Dị Hình theo thì sao.

Ninh Thư không có ý kiến gì, đều là vì nhiệm vụ, “Được.”

Mỗi ngày Ninh Thư và Văn Hưng tan tầm xong liền đi loanh quanh, chạy đi xa xa, sáng hôm sau lại gấp rút trở về đi làm.

Hết cách, Ninh Thư không muốn mất đi công việc này.

Lúc nghỉ ngơi, Ninh Thư đặt một cái bát vỡ ra trước mặt.

Văn Hưng: Cô không có tôn nghiêm à?

Ninh Thư: Anh nói gì thế, gió lớn quá, không nghe thấy, không nghe thấy, nghe thấy……

Ninh Thư và Văn Hưng không thu hoạch được gì, cứ như con Dị Hình chui vào bụng thai phụ lần đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Nếu thật sự là vậy thì thế giới này không còn Dị Hình nữa, nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành.

Nhưng mà trong lòng Ninh Thư vẫn cảm thấy không yên, nhưng lại không tìm thấy, ngày ngày như đám ruồi muỗi không đầu bay loạn.

Khổ quá!

Ninh Thư thề, về sau không bao giờ chọn loại thế giới này nữa.

Cho đu muốn tới, cũng phải tới với thân phận quân chi viện.

Văn Hưng nhìn nhau với Ninh Thư một cái, “Nghỉ ngơi chút đi, nếu thực sự còn chắc chắn sẽ xuất hiện.”

Ban ngày đi làm, buổi tối đi quanh thành phố, thể lực tiêu hao quá mức.

Ninh Thư gật đầu, “Vậy đi, nếu xảy ra vấn đề gì, lại viết báo cáo gọi bọn họ tới.”

Ninh Thư nhìn bàn tay chồng chất vết thương của mình, đâu còn bàn tay trắng trẻo người thành phố nữa.

Lúc về, Ninh Thư đi qua tiệm thuốc gần ngõ mua chút thuốc Đông y, về tự chế thành cao, bảo dưỡng tay mình.

Tay cứ bị thương mãi không tốt.

Ninh Thư bôi cao lên, sau đó đắp màng thực phẩm bọc lại, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

Chỉ là thân thể quá mệt mỏi, Ninh Thư tu luyện một lúc, người ngả xuống giường ngủ mất.

Khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm là gỡ màng thực phẩm trên tay xuống, nếu để lâu không tháo ra, lỗ chân lông sẽ nhiễm trùng.

Ninh Thư nhìn tay mình, trắng hơn không ít, đẹp hơn trước nhiều.

Đôi tay như vậy gõ bàn phím mới đẹp, tâm tình mới sung sướng.

Ninh Thư lại bôi chút cao lên mặt.

Dạo này toàn màn trời chiếu đất, chạy khắp nơi, da bị hành hạ một phen, rất không ổn.

Ninh Thư muốn chỉnh trang cho mình trở nên sạch sẽ ngăn nắp.

Làm kha khá rồi, Ninh Thư thay quần áo đi làm.

Không đi làm sẽ không có tiền, không có tiền thì không mua được nhà.

Ninh Thư mặt mày toả sáng cầm túi rời nhà, lên tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm tuy chật chội, nhưng tâm tình Ninh Thư vẫn không bị ảnh hưởng, ít nhất chứng minh cô vẫn còn công việc, có thể nuôi sống bản thân.

Nhưng mà có cái tay sờ lên mông cô.

Ninh Thư lạnh mặt, vươn tay bắt được cái tay sờ mình.

Bị Ninh Thư túm được tay, người giở trò lập tức giãy ra, muốn rút tay về, nhưng vẫn bị Ninh Thư túm chặt.

Ninh Thư vặn ngón tay gã, người phía sau đau đến hít khí, “Tay tôi, tay tôi.”

“Lần sau còn dâm dê người khác nữa, tao cho mày đẹp mặt.” Ninh Thư trầm giọng nói.

Người kia mồ hôi đầy đầu, Ninh Thư thả lỏng tay, gã vội vàng tránh ra xa Ninh Thư.

Ninh Thư trợn trắng mắt, luôn có người muốn dâm dê mình.

Văn Hưng buông báo xuống, bảo Ninh Thư đứng: “Cô ngồi đi.”

“Lần nào gặp cô, hình như cô đều ở trong tình huống này.” Văn Hưng cất báo, đứng dậy.

Hắn vừa mới đứng lên, một người đàn ông đã nhanh chóng chiếm mất chỗ đó, sau đó nhắm mắt giả chết.

Văn Hưng nhíu mày, chỉ có thể đứng cùng Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai, “Mỗi lần tôi gặp loại tình huống này đều bị anh thấy.”

“Anh nói đàn ông các anh cứ đói khát, khó nhịn thế à?” Ninh Thư trợn trắng mắt nói.

“Sinh sản là bản năng, loại hành vi này bị bản năng chi phối, có vài người làm vậy, có vài người lại không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.