Chương trước
Chương sau
Editor: Bạc Hà, USER

Beta: EE

Ninh Thư luôn cảm thấy Mai Tử Khanh điên rồi, người yêu mất, cho nên mới rơi vào trạng thái dở người như vậy.

“Cô không sao chứ, tôi cảm giác cô không ổn lắm.” Ninh Thư hỏi Mai Tử Khanh.

“Ninh Thư, cô là bạn của tôi, từ nay về sau cô là bạn của tôi, cảm ơn cô, cảm ơn cô.” Mai Tử Khanh đặt tay lên vai Ninh Thư.

Ninh Thư vươn tay đẩy người trước mặt ra, “Đừng dựa gần như vậy, ai không biết còn tưởng cô muốn hôn tôi.”

Ninh Thư lấp lửng, cũng không nói mình muốn làm bạn với Mai Tử Khanh.

Về sau cô phải cẩn thận trước khi thành lập một mối quan hện mới.

Mai Tử Khanh cười, “Tôi thích khiếu hài hước của cô.”

Ninh Thư: “Ha ha ~”

Hành trình quay về không suôn sẻ, đôi khi vì đi đường tắt nên khó tránh khỏi phải xuyên qua núi rừng.

Có điều cũng không ai bị thương, Ninh Thư phát hiện dùng lực sao trời bao quanh vũ khí có thể làm vũ khí càng thêm lợi hại.

Hiện tại Lal thực sự là thần binh lợi khí.

Không ngờ lực sao trời còn có tác dụng như vậy.

Mai Tử Khanh dùng tay không đánh thú mặt trăng gần chết, sau đó để Ninh Thư kết liễu, dù sao cũng chỉ vũ khí mới có thể giết chết thú mặt trăng.

Đợi đến khi Ninh Thư cùng Mai Tử Khanh đứng trước biệt thự tráng lệ, cả hai đã vô cùng mệt mỏi.

Lúc Mai Tử Khanh muốn đi vào còn bị người gác cổng chặn lại.

Một lúc sau, Kim Nguyên Bảo bố của Mai Tử Khanh chạy ra, dùng ánh mắt đau lòng nhìn con gái.

Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư: “Vào đi.”

“Không cần, cô cho tôi chút tiền, tôi tự đi tìm nhà trọ.” Ninh Thư đưa tay đòi tiền Mai Tử Khanh, “Một đường đều là tôi bảo vệ cô, không có năm vũ khí, toàn bộ đều dựa vào tôi.”

Mai Tử Khanh: …

Con nhóc này đúng là chẳng muốn chịu một chút thiệt nào.

Mai Tử Khanh biết trong lòng Ninh Thư đang tức giận, bảo người hầu mang một túi tiền ra cho cô, bên trong có một ít đồng vàng.

Ninh Thư nhận lấy túi tiền, lắc lắc, đồng vàng bên trong va chạm vang lên tiếng lạch cạch.

Ninh Thư vẫy tay với Mai Tử Khanh, “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Ninh Thư đưa Lal đi tìm nhà trọ, quay người liền thấy Dao găm Mục đứng cách đó không xa, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ.

Lòng Ninh Thư không hề dao động.

Dao găm Mục đi tới nhìn Lal, Lal hỏi: “Cậu đi làm gì vậy?”

Ninh Thư liếc mắt, “Khẳng định là đi làm chuyện gì xấu, ví dụ như đâm xác chết chẳng hạn.”

Dao găm Mục trợn mắt nhìn Ninh Thư rồi quay qua nói với Lal, “Về sau tôi sẽ không tùy hứng nữa, đừng đuổi tôi đi.”

“Từ nay không được động một chút là lại cãi nhau với chủ nhân.” Lal nói với Dao găm Mục.

Dao găm Mục ừ một cách yếu ớt, hoàn toàn không để trong lòng.

Ninh Thư ở bên cạnh nhíu mày.

Thằng nhóc này thật là, lương tâm của mi không thấy đau sao?

Ninh Thư tìm được nhà trọ, để đề phòng mình bị đuổi ra khỏi cửa vì quá lôi thôi, Ninh Thư trước tiên lấy ra một đồng vàng.

Lập tức được chuẩn bị cho phòng có nước nóng để tắm rửa.

Tắm xong, Ninh Thư thoải mái gọi một bàn đồ ăn.

Dao găm Mục dẫn một người tới giới thiệu với Ninh Thư: “Đây là khóa tử Ô Kim giáp, tên gọi Áo giáp Bùi Cát, là vũ khí phòng ngự.”

“Lúc chiến đấu anh ta sẽ tự động hóa thành áo giáp bảo vệ thân thể.”

Ninh Thư nhìn Áo giáp Bùi Cát, mái tóc màu vàng nhạt, trên tai đeo một đôi khuyên cùng màu.

Anh ta lấy khăn ra, lôi lôi kéo kéo, giống như làm ảo thuật, một đóa hoa màu lam xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trên tay Bùi Cát, anh ta cúi người, đưa đóa hoa tới trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư nhận hoa, đặt ở chóp mũi ngửi, cô dừng một chút, nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, hông hoa này có mùi rắm.”

Áo giáp Bùi Cát nở nụ cười, ngồi xuống đối diện Ninh Thư, “Cô là người con gái đầu tiên chịu nói ra mùi của bông hoa này. Trước kia những người khác đều nói rất thơm, không có ai thật lòng nói ra mùi hương của nó cả, sắc mặt khó coi cũng nói thơm quá.”

Ninh Thư mặt không biểu tình cắm hoa vào cổ áo Dao găm Mục, cô coi như đã nhìn ra, người này xấu xa vô cùng.

Hơn nữa người này cũng đã từng đi theo Nicole, muốn lập khế ước vũ khí với Nicole, đáng tiếc là trong lòng Nicole chỉ có Lal.

Cô ấy không để ý những vũ khí khác mấy, cùng lắm cũng chỉ ngẫu nhiên sử dụng một chút. Nhưng nếu cần hỗ trợ săn thú, Nicole vẫn sẽ giúp.

“Anh có chuyện gì?” Những vũ khí xung quanh Nicole bây giờ đã xuất hiện một người.

Ninh Thư khách khí nhìn Áo giáp Bùi Cát hỏi: “Anh ăn không?”

“Cảm ơn, tôi không ăn.”

Dao găm Mục nhiệt liệt bất thường, nói với Ninh Thư: “Áo giáp Bùi Cát đây muốn cùng cô lập khế ước đấy, hợp tác làm đồng đội.”

“Thật đúng là vinh hạnh quá.” Ninh Thư cười cười nhìn Áo giáp Bùi Cát nói: “Khế ước qua loa như vậy thực sự không tốt lắm đâu.”

Bùi Cát cầm khăn, lại biến ra một đóa hoa màu vàng khác, đưa cho Ninh Thư.

“Tôi cảm thấy rất khó xử. Không biết giờ là mùi gì, nhưng tôi không muốn ngửi mùi rắm nữa đâu, tôi còn đang ăn cơm.” Ninh Thư tự hỏi đây có phải là cố ý làm người ta ghê tởm không.

“Tôi bảo đảm lần này là mùi khác.” Bùi Cát chìa đóa hoa qua chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư nhận lấy bông hoa, ngửi ngửi. Ừ, đây không phải mùi rắm, mà là mùi cức.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, một lần nữa cắm đóa hoa vào cổ áo Dao găm Mục.

Cô bị điên rồi mới tin.

Đây là sở thích quái gì vậy.

“Nó có mùi như thế nào?” Áo giáp Bùi Cát hỏi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Để ấn đầu anh vào chỗ ấy của Thú Mặt Trăng, nếu anh nói thơm thì tôi cũng nói thơm.”

Thần sắc Áo giáp Bùi Cát cứng đờ, cười nói: “Cô thật hài hước.”

Đối mặt với đề tài ghê tởm như thế, Ninh Thư vẫn có thể bình tĩnh ăn cơm. Cô đã đói bụng vài ngày, trước đó chỉ có bánh bột ngô, giờ muốn ăn một bữa thật ngon.

Ninh Thư nhìn hai đóa hoa trên cổ áo Dao găm Mục – người lúc này đang bất bình thường, hỏi Áo giáp Bùi Cát: “Sao anh lại biết Dao găm Mục?”

Thông thường, vũ khí bình thường không thích giao tiếp với vũ khí sa đoạ.

“Tôi đang đi dạo thì thấy cậu ta khóc trên phố. Định qua xem thế nào, sau đó lại bất đắc dĩ đã bị quấn lấy.” Áo giáp Bùi Cát đỡ trán, thoạt nhìn có chút chán nản.

Ninh Thư đảo mắt, hoá ra đây là kịch bản của Dao găm Mục.

Quá thiếu tình thương, cho nên khi người qua đường quan tâm một ít, là lập tức dây dưa không buông?

Lal đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Áo giáp Bùi Cát ngồi đối diện Ninh Thư, bèn đi qua chỗ Ninh Thư hỏi: “Vị này là…?”

Hắn vẫn luôn ở bên cạnh chủ nhân, nhưng không nhớ chủ nhân có quen biết người này.

“Anh ta vừa đến đã nói là muốn lập khế ước với tôi, là do Dao găm Mục giới thiệu.” Ninh Thư lời ít ý nhiều trả lời.

Lal cười, nói: “Bên người chủ nhân có thêm một vũ khí, đây là chuyện tốt.”

Hiện tại Lal bây giờ hơi khác so với trước kia. Ít nhất là không tối tăm như cũ. Trải qua nhiều chuyện, hơn nữa lại ở trong tay Ninh Thư, giết thú mặt trăng vẫn rất đơn giản.

Không còn tự ti giống trước.

Dao găm Mục – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, vội vàng nói: “Bùi Cát là vũ khí vô cùng lợi hại, nếu cô không tin có thể thử một chút, năng lực phòng ngự của anh ta có thể nói là tương đương với những binh khí hàng đầu.”

Ninh Thư ăn đồ ăn, không nói lời nào. Lal đối xử với Bùi Cát rất khách khí, cẩn thận dò hỏi tình huống của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.