Chương trước
Chương sau
Edit: USER

Beta: Suhao, Bạc Hà

Chỉ cần cho chỗ ở thì được coi là ơn huệ trời ban sao?

Không cần nuôi sống gia đình thì anh cưới vợ để làm gì, sinh con để làm gì?

Một đặc thù rõ ràng của đàn ông bạo lực gia đình chính là không có trách nhiệm.

Hơn nữa còn nói năng rất hùng hồn, đúng tình hợp lý làm người nghe không thể phản bác.

Bạn nói câu gì, đối phương trực tiếp đáp trả một câu, nếu bạn không muốn nghe thì mời đi cho.

Người tốt trên thế giới này rất giống nhau, thiện lương nhã nhặn, biết tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.

Mà người xấu trên thế giới này lại không ngừng thách thức giới hạn kiên nhẫn, bạn vĩnh viễn không thể tưởng tượng họ có thể xấu xa đến mức nào.

“Mã Dũng Quân, anh không biết xấu hổ à? Anh cho rằng tôi muốn sống ở đây?” Ninh Thư cười nhạo một tiếng.

“Nếu đã không thích thì cô cút đi, cô ra ngoài chỉ có thể ngủ ngoài đường, tôi cho cô ăn cho cô ở, cô còn muốn thế nào nữa?” Mã Dũng Quân trợn mắt, lộ vẻ ác ý và kinh tởm.

“Nếu thiếu tiền thì cô tự bán thân đi, à, tôi quên mất là cô đã bán rồi mà nhỉ, đang yên đang lành chạy đến văn phòng giới thiệu hôn nhân làm gì, nói là đi làm, còn không phải đi gặp thằng khác chắc?”

Đi gặp cái con mẹ mài í.

“Nhờ phúc của anh ngày nào cũng đến văn phòng náo, bây giờ tôi bị sa thải rồi.” Thằng giẻ rách.

Ninh Thư chưa từng thấy người đàn ông nào ghê tởm như vậy.

“Cô xấu xí như này thì người ta cần cô chắc.” Mã Dũng Quân mỉa mai, “Văn phòng giới thiệu hôn nhân kia cũng chẳng phải nơi tử tế gì, nói thẳng ra thì cũng chỉ là văn phòng môi giới.”

Miệng chó không mọc được ngà voi, còn mẹ nó cho rằng mình đúng, cho rằng mình biết tất cả?

Ninh Thư rất muốn giết Mã Dũng Quân một cách nhân đạo.

Có điều cô vẫn muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, như vậy sẽ không làm liên lụy đến nguyên chủ và hai đứa trẻ.

Chỉ vì một tên cặn bã mà hủy hoại cuộc sống của bản thân, còn có tương lai của hai đứa con gái nữa.

Mã Dũng Quân có đáng không, có xứng không?

Ninh Thư: “Rác rưởi.”

“Cô vừa nói gì?” Mã Dũng Quân nheo mắt nhìn Ninh Thư.

“Thằng gà.”

Mã Dũng Quân xắn tay áo, “Ba ngày chưa đánh nên bây giờ cô ngứa đòn rồi đúng không.”

“Anh thử đụng vào một sợi tóc của tôi xem.” Ninh Thư nhìn Mã Dũng Quân, “Tôi lấy anh để làm bao cát cho anh đánh chắc.”

Bao cát có máu có thịt, biết đau biết khóc.

Ninh Thư bỏ bát xuống, bước tới gần Mã Dũng Quân, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đi.”

Cánh mũi Mã Dũng Quân phập phồng, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Ninh Thư, cảm giác uy nghiêm của mình bị khiêu khích, giơ tay lên đánh về phía Ninh Thư.

Ninh Thư không tránh, chỉ đứng vậy nhìn hắn: “Rác rưởi.”

Lông mày Mã Dũng Quân bùng lên tức giận, máu dồn lên đầu khiến mặt hắn đỏ bừng.

Mã Dũng Quân vung một cái tát về phía Ninh Thư, Ninh Thư lui về sau một bước, nhẹ nhàng tránh được cái tát của Mã Dũng Quân.

Đến mà không trả lễ thì thật không hay, Ninh Thư nhìn Mã Dũng Quân cười một tiếng.

Đánh trượt mục tiêu khiến Mã Dũng Quân rất tức giận, lại thấy người phụ nữ bình thường luôn rụt rè sợ hãi hiện tại lại đang cười khiêu khích hắn, Mã Dũng Quân càng giận không có chỗ phát tiết.

Ninh Thư chớp mắt đã xuất hiện đằng sau Mã Dũng Quân.

Tim Mã Dũng Quân đập mạnh, dụi dụi mắt, sao hắn lại cảm thấy người trước mặt đột nhiên biến mất, gặp quỷ.

Ninh Thư đưa tay kề dao vào cổ Mã Dũng Quân.

Mã Dũng Quân trợn mắt ngất xỉu.

Ninh Thư mở cửa phòng ngủ nói với hai cô con gái: “Đừng ra ngoài nhé.”

“Mẹ.” Con gái lớn Lam Lam lo lắng nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư cười nói: “Mẹ không sao, mẹ chỉ xào lại rau cho bố các con thôi.”

“Bố các con đang không vui, các con không nên ra ngoài, Lam Lam, trông em gái con một lát, ngày mai mẹ dẫn các con đi mua đồ mới.”

Mã Lam Lam nặng nề gật đầu.

Ninh Thư dùng chìa khóa khóa cửa lại, phòng trường hợp nhỡ may hai đứa đi ra ngoài.

Ninh Thư vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt, quấn thành hình trụ, mở miệng Mã Dũng Quân ra, a, thối quá!

Ninh Thư cầm khăn nhét vào miệng Mã Dũng Quân, miễn cho chút nữa lại kêu thành tiếng.

Việc Ninh Thư thích làm nhất là lấy bạo trị bạo, chuyện giống vậy mà không xảy ra trên người mình thì vĩnh viễn không biết nó đau đến mức nào.

Lần này cho hắn nếm thử một chút.

Ninh Thư cũng sẽ không để lại trên người Mã Dũng Quân bất cứ dấu vết gì, đánh người mà để lại dấu vết thì chỉ là thủ đoạn hạng xoàng thôi.

Ninh Thư xoay cổ, bẻ ngón tay làm nóng người, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Thích chơi cảm giác mạnh đúng không.

Ninh Thư khóa người Mã Dũng Quân, nắm lấy khuỷu tay của hắn bẻ thành độ cong kỳ dị, cánh tay kêu răng rắc.

“Ô…” Mã Dũng Quân đau đến tỉnh, đầu ngẩng lên, trên mặt nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ tía, bộ dạng đau đớn vô cùng.

Ninh Thư thoải mái buông tay hắn ra, cánh tay Mã Dũng Quân yếu ớt rơi xuống.

Mã Dũng Quân còn chưa kịp lấy lại hơi thì Ninh Thư đã cầm cánh tay còn lại của hắn, rắc một tiếng.

“Ô…” Miệng Mã Dũng Quân bị bịt, không kêu được, không nói được, muốn tức giận mắng chửi hay cầu xin tha thứ cũng đều không được.

Mồ hôi lạnh trên người Mã Dũng Quân toát như mưa xuống, quần áo ướt sũng thấm mùi hôi thối.

Ninh Thư thả tay Mã Dũng Quân ra, nhàn nhã cầm khăn bên cạnh lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

Ninh Thư xoay người, cầm hai cái chân của Mã Dũng Quân, Ninh Thư còn chưa bắt đầu mà cả người Mã Dũng Quân đã run rẩy, cuối cùng nước tiểu cứ thế mà phun.

Nước tiểu!?

Haha…

Mẹ nó.

Nói về tính nhẫn nại, phụ nữ thường nhẫn nại hơn đàn ông.

Đàn ông trong nháy mắt có thể bung ra sức mạnh to lớn của mình, nhưng đổi thành tính nhẫn nại, đàn ông lại kém hơn phụ nữ.

Có lẽ phụ nữ từ xưa đến nay đều là người nhẫn nại, cứ mãi nhẫn nại, rồi luyện thành tính chịu đựng vô cùng mạnh mẽ.

Nói phụ nữ là một giống loài kiên cường có sai đâu.

Nước tiểu thì sao, Ninh Thư cầm cổ chân Mã Dũng Quân, hai tiếng răng rắc vang lên, Mã Dũng Quân gập người, á một tiếng, mắt trồi ra, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ninh Thư lật người Mã Dũng Quân, thấy quần âm ẩm, thoang thoảng mùi khai.

Vẻ mặt Ninh Thư lạnh lùng, vén áo Mã Dũng Quân lên, chỉ ngón tay vào tim hắn, một sợi lực hỏa dương xuyên qua da thịt truyền thẳng vào tim Mã Dũng Quân.

Đây chính là hơn kém về sức mạnh, không có sức mạnh thì chỉ có nước bị Mã Dũng Quân đánh đập, về sau khi Mã Dũng Quân không có sức lực đánh người, tay trói gà không chặt, xem hắn còn có thể cậy mạnh hiếp yếu được không.

Nếu thật sự muốn thoát khỏi một người thì phải lấy đi sức mạnh hắn dùng để khống chế vợ con.

Làm cho hắn vĩnh viễn không thể giơ nắm đấm ra được nữa.

Trường hợp của Hoàng Tinh và Mã Dũng Quân không phải ly hôn là có thể giải quyết.

Dựa vào sự vô lại của Mã Dũng Quân, coi như ly hôn cũng vẫn sẽ bám dính như giòi bám thịt.

Có ít người chính là hèn hạ như vậy.

Ninh Thư không để ý đến Mã Dũng Quân sắc mặt xám xịt nằm trên mặt đất.

Nhặt hết bát đĩa rơi vỡ ném vào thùng rác.

Dọn dẹp lại đống bừa bộn trên bàn ăn.

Làm xong những việc này Ninh Thư mới mở cửa ra, cười híp mắt với hai đứa nhỏ, “Ăn xong rồi à, bố các con bị bệnh nên mới nằm trên mặt đất.”

Mã Lam Lam ra khỏi phòng thấy Mã Dũng Quân nằm trên mặt đất, hỏi: “Bố tè dầm ạ?”

Ninh Thư ừ một tiếng, đáp: “Bố các con bị bệnh nên mới tè dầm, con vào phòng lấy cái chiếu nhỏ ra đây để cho bố nằm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.