Chương trước
Chương sau
Edit: USER

Beta: Suhao, Bạc Hà

Mã Dũng Quân nhổ nước bọt về phía Ninh Thư, nếu không phải Ninh Thư nhanh chóng rút chân lại thì ngụm nước bọt này đã ở trên mu bàn chân cô rồi.

Ninh Thư có chút buồn nôn.

Trước mặt nhiều người như vậy mà lại không chừa cho người khác chút mặt mũi nào, đối xử với vợ chả khác gì nô lệ.

Phá nát tam quan của Ninh Thư.

Thích thể hiện sự oai phong của mình trước mặt người ngoài.

Oai phong dựa vào việc đánh vợ sao?

Ninh Thư nói: “Dũng Quân, chúng ta đi về đi.”

“Cô muốn kéo tôi về nhà rồi lại đánh tôi chứ gì.”

Ninh Thư nói với đám người xung quanh: “Mọi người giúp đỡ chút, tim Dũng Quân có vấn đề, mong mọi người giúp tôi đưa anh ấy về nhà, một mình tôi không biết làm gì khác.”

“Anh ấy muốn đánh tôi.” Ninh Thư đáng thương nói.

“Hoàng Tinh, miệng cô chỉ biết phun phân thôi à, rõ ràng là cô đánh tôi mà còn dám nói là tôi đánh, mọi người không biết đâu, cô ta ngày nào cũng vặn tay của tôi.”

Mã Dũng Quân kích động hô, có điều ngay lập tức ôm ngực, cảm thấy ngực lại bắt đầu quặn lại.

“Được rồi, anh về đi.”

“Vợ anh cũng đâu có tệ.”

“….”

Có mấy người thanh niên vây quanh Mã Dũng Quân, đẩy Mã Dũng Quân vào nhà.

Mã Dũng Quân không dám về nhà, về nhà chắc chắn sẽ bị con vợ lòng dạ ác ôn đánh.

“Tôi không về, không về.” Mã Dũng Quân quay đầu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười với Mã Dũng Quân, làm cho cả người hắn run lên, giãy giụa không muốn về nhà.

Một vài người phụ nữ trung niên đến khuyên giải Mã Dũng Quân, nói Mã Dũng Quân không nên làm ầm, hắn nên về nhà sống tốt với vợ con.

Đừng đánh vợ mình nữa.

Một vài người đàn ông còn thì thào nói với Mã Dũng Quân, bây giờ cơ thể hắn đang không khỏe, còn phải tạm thời dựa vào phụ nữ, nên cúi thấp đầu một chút, đừng làm căng.

Người đời thường nói phụ nữ thực dụng, nhưng thật ra đàn ông còn thực dụng hơn phụ nữ.

Ninh Thư cất xe vào trong gara, trở về nhà, luôn miệng cảm ơn những người đang chặn trước cửa nhà, rót nước mời mọc đủ kiểu.

Vốn có một ít người đến hóng chuyện, hiện tại cũng thức thời rời đi.

Ninh Thư dẫn những người này đến trước cửa, sau đó khóa cửa lại, xoay người nhìn Mã Dũng Quân.

Mã Dũng Quân miệng hùm gan sứa quát: “Tôi nói cho cô biết, cô không được đánh tôi, nếu không tôi sẽ không cho cô kết cục tốt đâu.”

“Cô không được đánh tôi lần nào nữa, tôi không đánh cô không phải vì đánh không lại đâu, đây là cô đang bạo lực gia đình, tôi phải kiện cô.” Mã Dũng Quân tựa vào tường, da mặt run rẩy nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư cười cười, “Anh nói gì vậy Dũng Quân, em đánh anh khi nào, anh không nên quá kích động, vào nhà uống thuốc đi.”

“Mẹ.” Mã Lam Lam lo lắng nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Lam Lam, giúp mẹ nấu ăn, mẹ đi lấy cho bố con ít thuốc.”

“Dạ.” Mã Lam Lam lấy rau quả trong túi ra, chậm rãi nhặt rau.

Ninh Thư vào phòng lấy cho Mã Dũng Quân một viên thuốc, lại rót một cốc nước đưa cho hắn: “Uống thuốc đi.”

Mã Dũng Quân cầm lấy viên thuốc, hơi kinh ngạc, nếu đổi lại trước đó, con đàn bà này chắc chắn sẽ đánh hắn, còn bây giờ sao lại không đánh?

Trong lòng Mã Dũng Quân vô cùng phức tạp.

Ăn trưa xong Mã Dũng Quân vào phòng nghỉ ngơi.

Sở dĩ Mã Dũng Quân nghe lời như vậy vì dù hắn có gọi cho ai trong số anh em bạn bè của hắn cũng không có người nào nghe máy.

Điện thoại ai cũng đều không gọi được.

Khiến Mã Dũng Quân tức chết rồi, hắn bị bệnh mà không hỏi han quan tâm hắn sao?

Mã Dũng Quân rảnh rang không biết nên làm việc gì.

Hiện tại cũng không dám thức đêm chơi mạt chược, dù sao cũng có ảnh hưởng đến tính mạng của mình, hơn nữa cũng không có ai đánh cùng hắn.

Bây giờ tim hắn hơi một tí là đau vô cùng, nỗi đau này lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng thân thể hắn đang bị bệnh.

Bây giờ Mã Dũng Quân không thể làm việc nặng, chỉ cần làm việc nặng một tí, trái tim sẽ đau như muốn nổ tung.

Mã Dũng Quân là kiểu sống ngày nào hay ngày đấy, lúc có tiền thì lo đi chơi, không có tiền thì đến công trường làm thời vụ.

Làm mấy việc linh tinh như xếp gạch, trộn bùn đất các thứ.

Làm một lúc là có tiền, sau đó lại bắt đầu chơi, chơi cho hết tiền lại bắt đầu đi làm công, vòng đi vòng lại.

Bây giờ bị bệnh thì tiền đâu ra.

Mã Dũng Quân đột nhiên nhận ra rằng hiện tại hắn còn phải dựa vào con đàn bà mà bình thường hắn đánh đến sống dở chết dở nuôi.

Dựa vào ba người phụ nữ.

Không có thuốc hút, không có rượu uống.

Phải nghĩ cách thoát thôi.

Ninh Thư đưa hai đứa nhỏ từ trường về, thấy Mã Dũng Quân ngồi như ông tướng giữa sô pha, liếc mắt nhìn Ninh Thư.

“Sao bây giờ mới về, có phải cô lấy cớ đưa con đi học để đi cùng thằng khác đúng không?”

Ninh Thư: Mẹ nó thiểu năng…

“Anh nói hươu nói vượn gì đấy?” Ninh Thư còn phải chuẩn bị đồ cho quầy hàng ngày mai.

Chuẩn bị xong sớm thì đến giờ cũng không cần vội vội vàng vàng.

Mã Dũng Quân thấy Ninh Thư không để ý đến mình, đi qua đá đổ đống xà lách cô vừa rửa xong.

Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn Mã Dũng Quân, muốn ăn đòn à?

Mà còn cố tìm cảm giác tồn tại, cố tình khiêu khích cô.

Ninh Thư nhặt rau xà lách dưới đất lên rửa lần nữa.

Mã Dũng Quân lại đá đổ chậu rửa, “Cô nói đi, có phải cô đã có thằng nào khác bên ngoài rồi không, thừa dịp tôi bị bệnh thì sẽ chạy cùng nó.”

Ninh Thư thờ ơ lại nhặt rau xà lách lên một lần nữa.

Thích tìm cảm giác tồn tại cái gì, muốn ăn đòn thì đúng hơn.

Hôm nay Mã Dũng Quân vẫn luôn gây hấn.

Vẫn luôn tìm cớ.

Ninh Thư thả Tinh Thần lực quét quanh ngóc ngách trong phòng, cô ngược lại muốn xem Mã Dũng Quân muốn làm gì?

Cuối cùng phát hiện một cái điện thoại trong đĩa trái cây trên bàn trà, hơn nữa camera điện thoại còn đang ghi hình.

Ninh Thư cười lạnh, phương pháp này cô chơi chán rồi.

Ninh Thư đứng lên, không để ý đến Mã Dũng Quân, cầm lấy điện thoại trên bàn trà.

Sắc mặt Mã Dũng Quân lập tức trở nên khó coi, “Trả điện thoại cho tôi.”

Ninh Thư tắt máy, trực tiếp ném điện thoại vào trong chậu nước, điện thoại chìm xuống đáy chậu.

Mã Dũng Quân lập tức lao ra lấy lại điện thoại, chỉ là điện thoại đã ngấm nước, không dùng được nữa.

Vốn là hàng rẻ tiền.

Mã Dũng Quân lấy quần áo lau khô điện thoại, phát hiện không dùng được nữa liền hung hăng ném điện thoại xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Ninh Thư cười híp mắt nói: “Tốt xấu gì cũng đã sống cùng anh nhiều năm như vậy, trong lòng anh nghĩ cái gì, tôi biết không ít đâu.”

Quay lại để chứng minh với người khác là cô đánh hắn?

Mã Dũng Quân cũng có não đấy, nhưng não lại không được đặt đúng chỗ.

Chỉ tại về phương diện khinh rẻ phụ nữ thì vô sự tự thông.

Quay được mấy cái này thì có thể uy hiếp người khác.

Mà lúc đánh Hoàng Tinh mười năm liền lại không kiêng dè tí nào.

Nghĩ rằng cô sẽ bị dính chiêu này rồi bị hủy hoại thanh danh?

Ninh Thư vào nhà vệ sinh lấy khăn ra, cuộn lại, “Anh đã muốn tôi đánh đến như vậy, sao tôi có thể không ra tay đây.”

Sắc mặt Mã Dũng Quân trắng bệch, chạy về phía cửa, Ninh Thư duỗi chân ngáng một cái, Mã Dũng Quân trượt chân ngã xuống đất.

Ninh Thư lấy khăn nhét vào miệng Mã Dũng Quân, Mã Dũng Quân không thể nói chuyện, đành phải dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư mỉm cười, vỗ mặt Mã Dũng Quân, “Màn trải nghiệm bộ bí kíp tách gân rút xương 8 cấp độ chuẩn bị bắt đầu…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.