Chương trước
Chương sau
Editor: Tịnh Kỳ

Beta: EE

Cung nỏ Lal đối với Nicole có thể nói chính là liếc một cái là cả vạn năm, nhất kiến chung tình, một đời một kiếp, một…

Cho dù cô có cùng một lớp da với Nicole, tính cách khí chất vẫn không thể giống được.

Tuy rằng Ninh Thư không nhận cho rằng mình có khí chất, nhưng là người đã trải qua nhiều chuyện, cũng sẽ lắng đọng được thứ gì.

Một thiếu nữ thì lắng đọng cái gì chứ?

Cung nỏ Lal có thể nhận ra, Ninh Thư chẳng hề bất ngờ.

Nếu như vì mặt mày mà xem nhẹ những thứ khác, không biết có yêu cô luôn không?

Ninh Thư chống cằm, nhìn người qua đường.

Một đồng tiền đồng rơi xuống trước mặt, mắt Ninh Thư phát sáng, lập tức dùng chân giẫm lên, nhìn trái phải xung quanh, thấy không ai nhìn mình, nhặt đồng tiền vừa giẫm lên bỏ túi.

Ninh Thư phát hiện ngồi ven đường cũng có chỗ tốt, nói không chừng có người tưởng cô là ăn mày, nên ném tiền.

Oa há ha ha….

“Xin hỏi có phải là bạn của tiểu thư nhà tôi không, tôi là quản gia, là tiểu thư phái tôi tới đây đón cô.” Một người đàn ông trung niên đi tới, hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư gật gật đầu: “Chính là tôi.”

Ninh Thư đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đi theo sau quản gia.

Cung nỏ Lal đi bên cạnh Ninh Thư, thấy ven đường có một đứa nhỏ khoảng năm tuổi đang vùi đầu khóc.

Oa oa khóc lớn, khóc thực sự rất thương tâm tuyệt vọng.

Đứa nhỏ này mặc quần áo rách nát trên người, một đầu tóc màu cây đay.*

*Màu xanh lục, xanh như lúa non ấy.

Đột nhiên nó ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt ngập nước, nhìn người qua đường, thấy không ai để ý mình, lại vùi đầu khóc.

“Chủ nhân, ở kia có đứa bé đang khóc.” Lal nói.

Ninh Thư: “Ồ!”

“Chủ nhân, đứa nhỏ kia là một vũ khí, hẳn là bị người ta vứt bỏ, còn nhỏ như vậy.” Lal nói tiếp.

Ninh Thư: “Ồ ờ!”

“Chủ nhân, cô cần một vũ khí khác, một mình tôi thì không đủ.” Lal nhìn chằm chằm vũ khí nhỏ kia.

Ninh Thư: “Ờ!”

Lal nói gì, Ninh Thư đều chỉ ồ ờ một tiếng lạnh nhạt, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng hề không đổi.

Có vẻ vô cùng lãnh khốc.

Cung nỏ Lal: Tôi muốn thiếu nữ…..

“Chủ nhân, vậy chúng ta thu nhận nó đi, dù sao cũng là một vũ khí bị vứt bỏ, không tốn tiền của chủ nhân.” Lal nói thẳng, nói thêm nữa, chắc cô vẫn chỉ trả lại mấy chữ.

Ninh Thư: “Không được.”

Cung nỏ Lal, buồn bực.

“Chủ nhân chỉ muốn có một vũ khí là tôi, Lal rất cảm động, nhưng mà chủ nhân không nên chỉ có một vũ khí, ăn ngay nói thật, tôi chỉ là một thứ phẩm tàn tạ, dùng lời của con người mà nói thì tôi là kiểu dị dạng.”

“Chủ nhân có một vũ khí khác rồi, tôi sẽ không cần lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của chủ nhân, nếu chủ nhân bị thương vì tôi, áp lực của tôi sẽ càng lớn, càng thấy xấu hổ hơn.”

“Tuy tôi sợ chủ nhân có vũ khí khác sẽ vứt bỏ vũ khí vô dụng như tôi, nhưng mà tôi vẫn hy vọng chủ nhân có vũ khí mới, tôi đang thật lòng, thật lòng đó.”

Trong lòng Cung nỏ lal rất rối rắm, nhiều hơn chính là tuyệt vọng với năng lực của bản thân.

Ninh Thư: “Ờ!”

Cung nỏ Lal: …

Người quản gia dẫn đường phía trước dừng lại, đợi Ninh Thư và Lal quyết định, không chêm vào câu nào.

Đứa nhỏ nức nở thấy có người nhìn mình, khóc càng to, khỏi cần nói cũng biết rất đáng thương.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, xoay người bước đi, Cung nỏ Lal có chút tức giận nói: “Nicole, cô như vậy khiến tôi rất tức giận.”

Ninh Thư nhìn nhìn Lal: “Được lắm, anh tức giận thì cứ nói đi.”

“Anh ơi…” Bé trai khóc như mưa, chạy đến ôm chân Lal: “Anh, em rất đói, anh có thể mang em đi săn không.”

“Nicole.” Lal khó xử nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư vươn tay, trực tiếp xách áo đứa nhỏ, ném đi.

Cung nỏ Lal: …

Chủ nhân của hắn không thể tàn bạo như vậy.

“Vũ khí sa đọa, tránh xa vũ khí của tôi ra chút.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Đứa bé lăn trên mặt đất vài vòng, cười ha ha đứng dậy, vô cùng ngây ngô, nghiêng đầu nhìn Ninh Thư: “Em không phải vũ khí sa đọa.”

“Chị ngay cả vũ khí tàn phế cũng nhận, em như này, vừa nhỏ lại còn mới, sao không nhận?” Em trai nhỏ vẻ mặt nghi hoặc.

Cung nỏ Lal há miệng, một câu cũng không nói nên lời, vẻ mặt kỳ lạ nhìn đứa bé.

Đứa bé đi đến trước mặt Ninh Thư, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Chị, sao chị lại nghĩ em là vũ khí sa đọa.”

Ninh Thư: Giả bộ ngoan ngoãn à….

Ninh Thư cười híp mắt đập đập vỗ vỗ đầu hắn: “Mày đoán xem.”

Lal: Chủ nhân thật độc ác….

Đứa nhỏ vùng khỏi tay Ninh Thư: “Đừng có động vào tôi, con người đáng ghét.”

“Chủ nhân.” Cung nỏ Lal che trước mặt Ninh Thư.

Em trai nhỏ vẻ mặt châm biếm: “Chỉ là một tàn phẩm, cũng dám chắn trước mặt tôi.”

Ninh Thư không muốn nói chuyện với nó, lôi cung nỏ Lal đi.

Tên nhóc ngồi xổm trên đất, oa oa khóc, trên mu bàn tay mơ hồ có ấn ký. Cung nỏ Lal cúi gằm đầu, mất mát nói: “Nicole, đều là lỗi của tôi.”

“Không sao, trong thành nhiều thứ hiểm độc, anh chỉ là một đứa trẻ nông thôn, tất nhiên không đề phòng được.” Ninh Thư không để ý lắm nói.

“Lúc đó tôi thấy vũ khí kia hẳn là rất lợi hại, tôi cảm nhận được áp lực, nên muốn cho cô thu vũ khí mới.”

Ninh Thư gật gật đầu: “Tôi hiểu nỗi khổ tâm của anh, nhưng thực lực chúng ta bây giờ không đủ, đừng tùy tiện bán rẻ lòng tốt.”

“Vũ khí sa đọa nội tâm méo mó, tràn ngập không xác định, vũ khí bình thường đi cùng chúng khó tránh khỏi cũng bị ảnh hưởng.”

Cảm xúc của thứ này sẽ lây lan.

“Tôi biết rồi.” Cung nỏ Lal lập tức nói. Thần sắc Lal mang theo một tia kiên nghị.

Cho dù đứa trẻ kia là vũ khí bình thường, Ninh Thư cũng không có ý định nhận nó, bởi vì trẻ con rất phiền toái.

Hơn nữa, mỗi Lal thôi đã khiến cô đủ mệt rồi, thêm người khác thôi tạm thời bỏ qua.

Quản gia mang Ninh Thư và Lal tới cửa một ngôi nhà to lớn lộng lẫy.

Ninh Thư nhìn nhìn tòa nhà, đệch, ghen tị.

Vì sao người ủy thác của cô luôn nghèo túng thế.

Quản gia dẫn Ninh Thư và Lal đi đến một gian phòng, dọc đường có vô số thị nữ, các loại bày biện hoa lệ.

Ninh Thư mặt không đổi sắc đi theo quản gia, Lal không thèm để ý tình hình xung quanh, không rời mắt theo sát sau Ninh Thư.

Dù cho hắn cảm giác được trong nhà này có rất nhiều vũ khí mạnh, cũng cố gắng không lộ ra vẻ nhút nhát trên mặt.

“Đây là phòng của hai người.” Quản gia nói.

“Chỉ, chỉ một phòng thôi sao?” Lal lắp bắp hỏi.

“Tuy chỉ có một phòng, nhưng bên trong cũng rất lớn, cũng có gian ngăn cách, đây là tiểu thư sắp xếp.” Quản gia nói xong liền bước đi.

Ninh Thư gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.

Bữa tối được thị nữ đưa tới, từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Ninh Thư được ăn đồ ăn phong phú ngon miệng đến thế.

Chậm rãi thưởng thức, thật là mồm cũng có mùi thơm rồi.

Ăn rất ngon luôn.

Lal đứng bên cạnh nhìn nhìn Ninh Thư ăn, trên mặt mang theo nụ cười hỏi: “Ăn ngon lắm sao?”

Con người dường như rất quan trọng việc ăn uống, ăn uống cũng là một loại dục vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.