Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Trác Triệt Nhiên là đứa cháu Thánh thượng yêu thương nhất, chắc chắn biết được vài phần suy nghĩ của Thánh thượng.

Từ nhiều nhân tố, Trác Triệt Nhiên mở miệng thay Thánh thượng.

“Trúc Như, đây là chuyện triều đình, con đừng nên hỏi thăm.” Vinh Quốc Phu nhân nói.

“Dạ.”

Ninh Thư còn muốn nghe ngóng thêm chút, muốn biết lần này Trác Triệt Nhiên có mang ấn soái đi trấn áp bạo loạn không.

Nhưng thân là phụ nữ lại hỏi thăm những việc này, chung quy vẫn không tốt.

Nửa đêm, Ninh Thư đổi quần áo, đi đến Y gia.

Cô cần phải đi quan sát Y Tình, xem Y Tình có thổ lộ tình cảm gì với Trác Triệt Nhiên không.

Từ ấn tượng ban đầu của Ninh Thư với Y Tình, Y Tình là một người phụ nữ tính toán.

Trong cốt truyện, quân đoàn đều do một tay cô ta nắm giữ.

Mà Trác Triệt Nhiên thoạt nhìn dường như hoàn toàn tin tưởng Y Tình.

Vì báo đáp Trác Triệt Nhiên, Y Tình cung cấp vũ khí để Trác Triệt Nhiên cũng thành lập một quân đoàn, trở thành vũ khí quan trọng của quốc gia, thần khí làm những nước nhỏ bên cạnh phải kinh sợ.

Yêu người bảy phần đủ rồi, để lại ba phần tự yêu mình, Y Tình giữ lại hậu thuẫn cho mình, chứng tỏ Y Tình là một người lý trí.

Ninh Thư tới gần Y gia, phóng tinh thần lực, xem xét có ám vệ canh giữ Y gia không.

Vài chỗ có ám vệ, có lẽ để bảo hộ Y Tình.

Chuyện gì cũng có hai mặt, nói là bảo hộ, thật ra có thể là giám thị.

Chắc trong lòng Y Tình đang bất mãn, Y Tình từ chối, Trác Triệt Nhiên lại chỉ ép buộc cô tiếp nhận.

Thế tử bá đạo tán tỉnh, thật là rung động thật là mẠnh Mẽ.

Có tinh thần lực trợ giúp, Ninh Thư tránh khỏi ám vệ, tới gần viện của Y Tình.

Người canh quanh viện Y Tình lại càng nhiều, Ninh Thư chỉ có thể phóng tinh thần lực quan sát.

Y Tình đã ngủ, tay để trong chăn nắm súng, hàng mi rung rung, hiển nhiên không ngủ sâu.

Y Tình đang phòng bị ai đó.

Ninh Thư nghĩ chút là biết, thế tử Vương phủ bá đạo đêm khuya xông vào khuê phòng người ta, tán tỉnh, ăn chút đậu hũ.

Có một số người thích vậy, có một số lại không.

Ninh Thư không thể tin nổi chuyện này lại xảy ra ở cổ đại, nữ tử coi danh tiết như trời, nếu bị ai phát hiện thì với nữ tử mà nói, chính là đả kích trí mạng.

Người tình ban đêm, chậc chậc……

Y Tình dường như không quá thích vậy.

Ninh Thư nghe tiếng mở cửa sổ, có người lẻn vào phòng Y Tình.

Y Tình cầm súng chĩa vào Trác Triệt Nhiên, Trác Triệt Nhiên chặn súng, mặt không đổi sắc, “Là ta.”

Trác Triệt Nhiên không hiểu biết về súng ống, nên mới có thể bình tĩnh nắm nòng súng như vậy.

Y Tình tức giận gần chết, đối phương không sợ súng, cô ta lại không dám nổ súng thật, bắn chết thế tử, cả Y gia đều không đủ chôn cùng.

Không thể không sợ quyền thế áp người.

“Em đang xấu hổ đấy à.” Trác Triệt Nhiên cũng chẳng câu nệ, “Qua hai ngày nữa ta phải đi Hán Dương trấn áp bạo loạn, ta sắp đi rồi mà em vẫn cứ tức giận như vậy.”

Vẻ mặt Y Tình giãn ra, “Thế chúc ngươi xuôi chèo mát mái.”

Trác Triệt Nhiên chen lên giường, Y Tình muốn đẩy hắn ra, Trác Triệt Nhiên bắt lấy tay cô, “Hoàng bá chỉ cho ta 800 binh mã, ta cũng không biết có thể trở về không nữa.”

Y Tình nhíu mày không nói, ánh mắt Trác Triệt Nhiên nhìn Y Tình vừa ôn nhu vừa triền miên.

“Chờ ta trở lại, ta sẽ cầu thân với lệnh tôn, ta sẽ đối xử với em thật tốt, hứa với em một đời mổ kiếp một đôi ta.”

Lòng Y Tình thật khổ, nhìn Trác Triệt Nhiên đang ôm mình, thật là phong tư lỗi lạc, làm người ta động tâm.

Đặc biệt còn nói lời như vậy, làm người ta hoa mắt mê say.

Có thể có được người chồng như vậy, là phúc phận đời trước tu ra.

Y Tình không rõ Trác Triệt Nhiên thật sự nhìn trúng cô, hay chỉ nhìn trúng đồ trong tay cô thôi.

Hay là đều muốn cả hai?

Người đang trong tình yêu, luôn nghi thần nghi quỷ.

Y Tình nghĩ nghĩ, đưa súng trong tay cho Trác Triệt Nhiên, “Cầm cái này hộ thân.”

“Đây là thứ gì, thấy em luôn mang bên người, còn rất nặng, làm bằng thiết, đúng thật tinh xảo.” Trác Triệt Nhiên không để ý lắm nói, đặt súng sang một bên, ánh mắt vẫn nhìn vào Y Tình.

Ninh Thư nghe lời nói tình nồng ý mật, ha ha một tiếng, xoay người rời đi.

Trác Triệt Nhiên phải đi trấn áp bạo loạn, không ở trong kinh, có lợi cho mưu đồ của cô.

Hơn nữa bạo loạn không phải ngày một ngày hai là có thể trấn áp xong.

Ninh Thư thật sự hoài nghi Trác Triệt Nhiên là con riêng của Hoàng Đế, trong triều nhiều tướng quân như vậy, một hai phải để một thế tử nắm giữ ấn soái.

Đây rõ là đưa công trạng cho Trác Triệt Nhiên.

Các hoàng tử: Cha, chúng ta mới là ruột thịt……

Những hoàng tử đó có lẽ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhưng dẫu sao vẫn là loạn, chết cũng không phải không thể.

Ninh Thư về phủ Tuyên Bình Hầu, cởi quần áo, sau đó ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

Hai ngày sau, Trác Triệt Nhiên dẫn gần một nghìn binh mã xuất chinh đến Hán Dương trấn áp bạo dân.

Bá tính vui vẻ đưa tiễn đến cửa thành, Ninh Thư đứng trước cửa trà lâu, phóng một đạo kình khí đến Trác Triệt Nhiên đi trước nhất.

Kết quả kình khí không đánh trúng được Trác Triệt Nhiên, bởi vì ngựa dưới thân Trác Triệt Nhiên bỗng nhảy lên, giúp Trác Triệt Nhiên tránh khỏi kình khí.

Cảm giác động vật rất nhanh nhạy, đánh bậy đánh bạ giúp Trác Triệt Nhiên tránh kình khí.

Đây là chuyện khiến nhân vật phản diện bất đắc dĩ nhất, nhân vật chính được trời cao sủng ái.

Tuy Trác Triệt Nhiên tránh được kình khí, nhưng ngựa dở chứng làm đội ngũ loạn hết cả lên, hoảng loạn một thời gian mới bình ổn lại.

Náo loạn như vậy, làm trong lòng dân chúng có một tầng bóng ma, trước khi xuất chinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là điềm báo.

Sĩ khí giảm đi không ít, không còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như lúc trước.

Ninh Thư lau mặt, người cô phải đối phó là Trác Triệt Nhiên, phải khiến thân thể Trác Triệt Nhiên tổn hại.

Lỡ mất cơ hội, Ninh Thư đành từ bỏ.

Chân trước Trác Triệt Nhiên ra khỏi thành, chân sau Thánh thượng phái thêm một phó tướng đi theo, hiển nhiên cũng thấy lo lắng.

Sợ quân binh triều đình không trấn áp được loạn dân, thế sẽ rất mất mặt.

Ninh Thư buông tách trà, định trở về, lúc mở cửa lại gặp Y Tình ở giam cách vách.

Y Tình nhìn thấy Ninh Thư, vội vàng chào hỏi, “Tô tiểu thư.”

Ninh Thư cũng đáp lễ, “Y tiểu thư.”

“Chúng ta cùng uống ly trà đi.” Ninh Thư cười nói.

Y Tình nghĩ nghĩ, đang định đồng ý, một nữ thị vệ bên cạnh Y Tình đã lập tức chắn phía trước Y Tình, cảnh giác nhìn Ninh Thư.

“Thân thể Y tiểu thư có chút không thoải mái, bây giờ phải về phủ.”

Ninh Thư không nhìn nữ thị vệ này, chỉ nhìn về phía Y Tình, “Thân thể ngươi không thoải mái à, là ta đường đột.”

“Hồng Lăng, đứng sang một bên đi.” Y Tình có chút không vui nói, Hồng Lăng lập tức nói: “Tiểu thư, thế tử nói người ít……”

“Đứng sang một bên đi, ta và Tô tiểu thư đang nói chuyện.” Y Tình mỉm cười, “Chúng ta vào tâm sự chút.”

Ninh Thư bảo tiểu nhị lần nữa mang điểm tâm và nước trà lên.

Ninh Thư ôn hòa nói: “Thế tử đi lần này, lúc trở về sẽ có công huân trêm người, đến lúc đó thập lí hồng trang thú ngươi về.”

“Tô tiểu thư.” Y Tình không biết nên nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.