Chương trước
Chương sau
Ninh Thư đưa Thọ Nguyên Đan cho Ngọc Hùng Phi, "Loại đan dược này dùng đến lần thứ hai chỉ có thể giúp gia tăng thọ mệnh bằng một nửa lần đầu tiên, về sau ăn càng nhiều sẽ không còn gia tăng thọ mệnh nữa."

Thọ mệnh vốn dĩ là do thiên định, ăn một viên đan dược là có thể gia tăng thọ mệnh, còn vẫn luôn gia tăng không ngừng, nào có chuyện tốt như vậy.

Ngọc Hùng Phi tiếp nhận đan dược, "Như vậy đã rất tốt rồi, nếu thật sự tìm hiểu không được nữa, thì chính là mệnh của ta."

"Những thứ ta nhờ ngươi tìm thì mau tìm giúp ta." Ninh Thư dặn dò nói.

Lúc sau Ninh Thư liền gia tăng tu luyện, tu luyện không ngừng cũng không ra khỏi cửa.

Tranh thủ nhanh chóng có thể nghênh đón thiên kiếp, lúc không có việc gì, Ninh Thư lại đi ra cửa tìm xem có giấy vàng vẽ bùa và chu sa gì đó hay không.

Cắt ngón tay để nặn máu, rồi quậy cùng với bột chu sa, chuẩn bị vẽ bùa.

Ninh Thư dồn khí đan điền, điều động linh khí bên trong thân thể bắt đầu hạ bút vẽ bùa.

Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Ninh Thư nhanh chóng thu hồi hết các thứ trên bàn, ném hết lên giường, rồi sau đó cũng lăn lên trên giường.

Ngọc Lưu Li tiến vào, giật giật cái mũi, đi đến bên mép giường, hướng Ninh Thư hỏi: "Như thế nào lại có mùi máu tươi?"

Ninh Thư mở to mắt, "Mùi máu tươi gì, ta không có ngửi thấy."

"Ta rất mẫn cảm đối với mùi máu tươi." Ngọc Lưu Li lại giật giật mũi.

"Thôi được, kỳ thật ta không muốn nói cho ngươi biết." Ninh Thư có chút bất đắc dĩ nói, "Ta bị tẩu hỏa nhập ma hộc ra máu." Biểu tình Ngọc Lưu Li vẫn còn hoài nghi, "Thật vậy sao."

Ninh Thư gật đầu, "Thật sự."

"Ta nghe nói gần đây ngươi cùng với tổ phụ của ta có qua lại?" Ngọc Lưu Li lạnh nhạt mà nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, "Ngươi nghe ai nói?"

"Không có lửa làm sao có khói, trong lòng ngươi lại đánh chủ ý quỷ quái gì vậy hả?" Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư hỏi.

"Ta có thể đánh chủ ý quái quỷ gì, ta có chút bị tẩu hỏa nhập ma, nên cùng với tổ phụ ngươi xin ít Băng Tâm đan." Ninh Thư nói.

"Hơn nữa ta là thú khế ước của ngươi, ta cũng không thể làm việc gì gây tổn hại đến ngươi." Ninh Thư thấy ánh mắt hoài nghi của Ngọc Lưu Li, nên trấn định tự nhiên mà biện giải nói.

Ngọc Lưu Li gắt gao ninh mày, "Ta không tin ngươi."

"Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào." Ninh Thư bày ra vẻ mặt kiểu 'ngươi không tin thì thôi'.

"Sao ngươi lại bị tẩu hỏa nhập ma." Ngọc Lưu Li dời đi đề tài nói.

Ninh Thư chỉ nói là: "Phỏng chừng là do gặp được nhân loại nơi phồn hoa, tâm tư không còn thuần túy được như trước kia."

"Nhưng ta thấy ngươi thật ra là vì lưu luyến sự sung sướиɠ nơi bụi hoa đi." Ngọc Lưu Li khinh thường nói.

Ninh Thư vẻ mặt đầy oan uổng, "Ta khi nào lưu luyến bụi hoa?"

Có trời đất chứng giám, cho dù thân thể của nàng là nam nhân, nhưng tim nàng là nữ nhân a, sao có thể làm ra loại chuyện 'lạt thủ tồi hoa' được chứ. (lạt thủ tồi hoa => tiện tay hái hoa)

"Vậy lúc nữ tử nhìn ngươi, không phải ngươi tỏ ra thực vui mừng sao." Còn vẫy tay, thật cho là mình được vạn người mê.

Ninh Thư buông tay, "Người ta muốn nhìn, ta cũng không thể đi đào mí mắt các nàng."

Ngọc Lưu Li ha hả cười một tiếng, bộc lộ biểu tình khinh thường ra ngoài.

Ninh Thư:......

Chẳng lẽ ta nên nhìn chằm chằm mà xem ngươi sao?

"Tốt nhất là người không nên để ta phát hiện ngươi cùng với tổ phụ ta làm cái gì, ta hoài nghi buổi tối hôm đó, thích khách là người do tổ phụ ta phái tới." Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư nói.

Ngọc Lưu Li cũng đã hoài nghi tới trên người Ngọc Hùng Phi.

Vốn là thân nhân, nhưng lại tàn hại lẫn nhau.

Nhưng mà, nghiêm khắc mà nói thì, Ngọc Lưu Li đã không còn được xem là đứa cháu gái yêu, viên ngọc quý của Ngọc gia.

Ninh Thư gật gật đầu, "Ta đã biết."

"Trên người của ngươi có phải có đan dược gì hay không?" Sắc mặt Ngọc Lưu Li trầm ngưng một chút, hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư có chút không thể hiểu được, "Đan dược gì?"

"Ta hỏi ngươi đó." Ngọc Lưu Li có chút cao hứng hỏi.

"Đan dược mà ngươi nói là cái nào?" Ninh Thư không rõ nguyên do hỏi.

Ngọc Lưu Li trầm mặc một chút, nói: "Là loại đan dược có thể chữa trị linh hồn."

Ninh Thư: Ngọa tào......

Ngọc Lưu Li làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ nàng bị bại lộ.

Ninh Thư lắc đầu, "Không có."

"Ngươi có."

"Không có."

"Ta biết ngươi có, mau mau lấy ra, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi muốn vi phạm mệnh lệnh của ta sao?" Thần sắc Ngọc Lưu Li nôn nóng, nếu không phải nam nữ khác biệt, nàng đã bổ nhào lên người Ninh Thư lục soát.

Ninh Thư hỏi: "Ngươi muốn đan dược làm gì?"

"Ấn Thiên bị ngươi đánh cho ngủ say, hiện tại cần có đan dược." Ngọc Lưu Li nói.

Ninh Thư lại hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết trên người ta có đan dược?"

"Ấn Thiên nói cho ta biết." Ngọc Lưu Li buông tay nói, "Đưa cho ta."

Ninh Thư lắc đầu, "Ta bị ngươi trừng phạt hai lần, linh hồn đều sắp tiêu tán mất, đan dược này ta muốn giữ lại để ta ăn."

"Biết ta vì sao bị tẩu hỏa nhập ma hay không, là vì linh hồn bị hao tổn đó."

"Đan dược này, ta phải vất vả lắm mới có được."

Ngọc Lưu Li thở dài một hơi, cùng xin lỗi Ninh Thư: "Lúc trước là do ta tính tình nôn nóng, cho nên mới ra tay trừng phạt ngươi."

"Ngươi đưa đan dược cho ta trước đi, hiện tại Ấn Thiên cũng sắp tiêu tán rồi." Ấn Thiên trong ý thức hải đã trong suốt gần như hư không, chỉ cần chọc một cái là tan.

Ninh Thư:......

Ấn Thiên đúng là mũi chó mà, đồ mà nàng mang trên người mà hắn cũng cảm nhận được.

Thật là càng nghĩ càng thấy ớn, nói không chừng Ấn Thiên đã sớm xem hết tất cả thân thể của Ngọc Lưu Li rồi cũng nên.

"Không phải ngươi cũng là dược sư luyện đan sao, ngươi có thể tự luyện chế, đan dược này là do ta trộm được, lần sau chưa chắc đã trộm được." Ninh Thư nói.

Đưa dưỡng thần đan cho Ngọc Lưu Li, Ninh Thư thiệt tình luyến tiếc.

"Ngươi cho rằng đan dược có thể uẩn dưỡng linh hồn là cải trắng sao." Ngọc Lưu Li chỉ cho rằng bản thân là dược sư luyện đan kỳ tài, nhưng lấy kỹ thuật luyện đan hiện tại của nàng, luyện chế đan dược uẩn dưỡng linh hồn vẫn có chút khó khăn.

"Ngươi đưa đan dược cho ta trước đi, chờ đến khi ta có thể luyện chế, ta sẽ trả lại cho ngươi." Ngọc Lưu Li cùng bảo đảm với Ninh Thư.

Ninh Thư:......

"Nhưng mà thương thế của ta làm sao bây giờ?" Ninh Thư có chút đáng thương nói.

"Ngươi còn có thể kiên trì, nhưng mà Ấn Thiên sắp không được nữa rồi, có nặng nhẹ nhanh chậm, về sau ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, xem ra hôm nay không lấy đan dược ra thì không thể chạy thoát.

Ninh Thư lấy ra bình ngọc, "Bên trong có hai viên, ngươi để lại cho ta một viên."

Ngọc Lưu Li cầm lấy bình ngọc, "Hai viên này ta thu trước, ta sẽ nỗ lực tăng kỹ thuật luyện đan, tương lai chúng ta còn dài, Ấn Thiên không thể chờ......"

Ninh Thư: Chúng ta, tương lai còn dài??!!

Không thèm!

Ngọc Lưu Li cao hứng cầm đồ chạy đi mất, khóe miệng còn mang theo tươi cười.

Lúc nào cũng là khuôn mặt cao ngạo trào phúng, không ngờ Ngọc Lưu Li còn có thể cười đến ngọt ngào ôn nhu như vậy.

Bộ dáng kiều tiếu giống như thiếu nữ.

Ninh Thư thì hỗn độn ở trong gió, đôi tay giấu ở trong tay áo, ngồi ở trên giường, đáng thương đến mức như vừa gặp phải thảo khấu chặn đường.

Liền cứ vô tình như vậy cướp đi đan dược của nàng.

Ninh Thư sờ sờ trên người mình, nơi này còn một lọ, ha ha ha......

Ninh Thư tắc một viên đan dược vào trong miệng, sau đó bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, Ngọc Lưu Li lại tới hướng Ninh Thư hỏi: "Ngươi trộm đan dược ở đâu vậy?"

Ninh Thư:........................

"Ách, ách, không phải ngươi cũng muốn đi trộm đó chứ?" Ninh Thư hỏi.

Ngọc Lưu Li gật gật đầu, "Đây cũng là do không còn cách nào khác, hiện tại Ấn Thiên rất cần thứ này."

Người cùng với người chi gian sao lại có khác biệt lớn như vậy nha?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.