16 là cái tuổi phản nghịch,người ta nói mình không được làm thế này thì mình càng muốn làm cho bằng được.Mẫu thân nói, tôi không được ra khỏi điện Chiêu Ninh nửa bước,cho nên tôi cố tình đi ra khỏi điện Chiêu Ninh đúng một bước,sau đó lại chạy vào.
Mẫu thân nói tôi tuyệt đối không được ra khỏi hoàng cung bởi kinh thành ngoài kia rất nguy hiểm, mẫu thân thì không thể bảo vệ được tôi.Lúc đó tôi không định nghĩa được từ nguy hiểm trong lời nói của mẫu thân, hơn nữa tôi tò mò. Vì vậy vào lễ thất tịch, tôi đã lén ra khỏi hoàng cung.
Tôi lấy một bộ y phục cung nữ, mặc lên, vấn tóc hai bên theo kiểu nha hoàn, nghênh ngang ra khỏi hoàng cung. Giờ nghĩ lại, hôm đó, có đánh chết tồi cũng không dám rời đi.
Tôi gặp phải một bọn du côn đang thiếu tiền uống rượu, bọn chúng bắt tôi phải nộp hết ngân lượng, tôi thấy không thể thoát được nên đành phải tìm túi tiền giao cho chúng.Mấy tên kia thấy lấy được tiền rôi nên đi trước, còn lại một tên đàng cầm túi tiền của tôi đếm đếm.Tên cướp quay lưng về phía tôi, tôi định nhân lúc hắn không để ý, sẽ đánh hắn từ sau lưng, cướp lại túi tiền.
Ai ngờ, đến thời khắc quan trọng, hắn lại quay lại, bắt lấy cổ tay tôi rồi xô mạnh vào tường:"Con ranh này!"
Tự nhiên tôi muốn gào lên: Mẹ kiếp! Tốt xấu gì tôi cũng là con gái, nhẹ tay một chút không được à.Trước mắt tôi tối sầm, đầu óc mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng bước chân,sau đó vang lên một giọng nam trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ki-phan-nam-trang-cua-the-than/264444/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.