Dù đã đi vào tận tiền viện nhưng những cái lời nói của hai tên đạo sĩ kia sư thái vẫn nghe rõ mồn một, dù chẳng để ý lắm nhưng vẫn có đôi phần ngứa tai, trước đây khi dẫn Dương Vũ đi trị bệnh câm thì những lời nói như vậy cũng không phải ít, đôi khi cũng thấy khó chịu, và thường thì sư thái cũng để cho chúng một cơ hội nói lời cuối cùng, nhưng bây giờ thì khác, chính sự quan trọng hơn nếu lỡ tay đả thương hai tên đó thì cũng coi như gây thù với ngũ thượng tiên nhân cũng đồng nghĩa là cả giới pháp thuật
Vào tới chính điện, hai người Dương Vũ và sư thái cũng phải một phen choáng ngợp với sự nguy nga của cái đạo quán này, nếu để so sánh về độ vương giả thì chắc chỉ thua tẩm cung của hoàng đế
-sư phụ, cái đại sảnh của người ta cũng to hơn là đạo quán của mình rồi.
Dương vũ hào hứng nói, quay sang sư thái đang lườm mình thì cungc giả bộ mà đánh trống lảng
-Sư phụ, sao ở đây nhiều đạo sĩ vậy?
Sư thái mới tìm được một chỗ ngồi trong chính điện, nhìn trái phải thấy cũng phải hơn ba trăm tên mặc đạo bào, cũng không ít tăng nhân, hơi nhíu mày nói với Dương vũ
-Ở đây quá nửa là môn đồ của ngũ thượng tiên nhân, còn lại là tập hợp của rất nhiều môn phái
Sư thái chỉ tay ra mấy tên đối diện
-Bên đó là côn luân sơn, trưởng giáo là Từ Phúc Thiện, kia là Phục Long giáo, cái tên cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ki-huyen-mon/3282467/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.