Cái tếtnào của Xuân Phi cũng giống nhau.
Đi chúctết từng nhà, dù là những hàng xóm từ đầu năm đến cuối năm không nói với nhaumột lời nào. Các em bé hét to, chúc tết ông, bà, cô, chú. Tiền mừng tuổi dướimột trăm tệ không muốn nhận. Xuân Phi còn nhớ hồi nhỏ cũng như vậy. Đó cũng làlần duy nhất trong năm mà mẹ can tâm tình nguyện đưa cô ra khỏi cửa.
Ngàymùng hai đến nhà ông bà ngoại. Mẹ thường mang theo rất nhiều thứ, có thể chấtđầy chỗ để của xe taxi. Nhưng đến ngày mùng ba xuống nhà ông bà nội ở dưới quê,mẹ thường mang theo những thứ nhìn thì rất to nhưng chẳng đáng tiền. Nói theolời của mẹ là với những người ở dưới quê thì như thế này là tốt lắm rồi.
Sau khilàm hết những việc theo thông lệ hàng năm này, Xuân Phi liền nằm lì trongphòng, đọc tiểu thuyết tình yêu, truyện tranh, xem phim thần tượng. Cô không rakhỏi cửa. Thuần Uyên cũng không ra khỏi cửa. Thức ăn đều là đông lạnh, chế biếncũng đơn giản.
XuânPhi cũng thấy mình không giống con gái. Thuần Uyên đeo tạp dề bận rộn trong nhàbếp. Trong mắt cô, hình bóng của anh dường như xếp chồng lên một người khác.
- Sắpxong rồi. Thuần Uyên tưởng Xuân Phi đói không chịu được nên đẩy cô ra khỏi bếpvà nói – Ở đây nhiều khói dầu, em ra ngoài chờ đi.
Mỳtrứng cà chua. Xuân Phi ăn một miếng, giơ ngón tay cái và nói – rất ngon. Chỉcó lúc này Thuần Uyên mới mỉm cười nói cô ngốc nghếch. Cô ngốc nghếch thật,trước mặt Thuần Uyên thông minh ưu tú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178784/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.