Hứa Gia Văn kinh ngạc trước đoạn âm thanh vừa vang lên trong đầu mình, không sai biệt lắm, đây chính là giọng nói của người đàn ông này nhưng nó lại hoàn toàn không phải do hắn vừa phát ra.
Nó vang lên dai dẳng bên tai cậu, rõ ràng trước giờ chưa một lần nghe đến vậy mà lại rõ mồn một tựa như đã từng trải qua trước đây. Cũng không phải là ảo giác, cậu có thể chắc chắn được điều đó, nhưng để lý giải về lí do tại sao nó lại xuất hiện thì cậu lại không thể làm được.
Hứa Gia Văn không biết bản thân lại mất đi ý thức từ lúc nào, trong mơ hồ cậu cảm thấy cả người mình như đang có một dòng điện chạy qua, khắp nơi đau như kim châm muối xát chốc chốc lại trở nên tê dại.
Hứa Gia Văn có thể cảm giác được cả người mình đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, bản thân đang dần lơ lửng trên không trung, giống như có một thứ gì đó hấp dẫn khiến cậu không tự chủ được bị hút thẳng vào bên trong một không gian trật hẹp.
Cả người như bị đè nén, gần như sắp nghiền ra thành từng mảnh khiến cậu vừa đau đớn lại cực kì không thoải mái.
Lâu dần, cảm giác đó lại biến mất thay vào đó là sự nóng bức chẳng khác gì so với việc bị đặt vào trong một lò thêu, lửa nóng hừng hực vây lấy làm cậu nóng đến không chịu nổi, khó chịu đến mức bật khóc.
Nước, cậu cần nước, ai đó làm ơn hãy cho cậu nước nếu không cậu sẽ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-quy-ngai-cong-tuoc/2848220/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.