Nắng sớm len lỏi qua tấm rèm trắng, làm sáng lên từng đường nét đẹp như tạc tượng của Đế Thiết Thành. Mi mắt anh khẽ động rồi từ từ mở ra.
Trước mắt anh là một cảnh xuân thanh bình. Tấm lưng mảnh mai của Khắc Cát Diệp không có lấy một tấc vải.
Có vẻ cô đang ngồi trước nắng và cặm cụi làm gì đó.
Đế Thiết Thành nhoài người ra, ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh gục mặt xuống bờ vai nõn nà mà dụi mũi, tham lam đắm chìm trong hương thơm cơ thể.
"Chào buổi sáng, Đế thiếu." Khắc Cát Diệp mở lời.
Đế Thiết Thành ừm một tiếng trong cuống họng, lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc kim chỉ trên tay Khắc Cát Diệp, anh tò mò hỏi:
"Đêm qua em đã vất vả rồi, sao không nghỉ ngơi thêm?"
"Em đang đơm lại cúc áo cho ngài. Ngài cởi áo mà dùng tay xé, bị bung hết cúc."
Cô chậm rãi giải thích, chất giọng mềm mại và dịu dàng như rót mật vào tai. Đế Thiết Thành cũng chợt nhớ lại khoảnh khắc ấy, đúng là toàn thân hừng hực nóng ran nên chẳng còn nghĩ nhiều nữa, liền thẳng tay xé toạc áo quần.
Tạm ngưng dòng hồi tưởng ám muội, anh tiếp tục chăm chú ngắm nhìn cô gái đang cúi đầu may vá. Góc nghiêng của cô quả thật kiều diễm như tranh vẽ.
Không khí buổi sáng này, Đế Thiết Thành chưa từng được thấy qua. Yên bình, ngọt ngào và ấm áp. Điều đó khiến anh tự nhiên anh muốn kéo dài mãi giây phút bình minh hiện tại, để bản thân được vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914688/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.