Người tự tổn thương mình, người không đau. Ta đã lỡ yêu người, ta thay người gánh ngàn thương tổn.
Đế Thiết Thành tay nắm chặt, gằn giọng:
"Em nghĩ bản thân xứng đáng làm con chó của tôi sao?"
Khắc Cát Diệp rũ mi mắt, tự nhìn lại thân phận, rồi buồn bã đáp lại:
"Xin lỗi, là em ngộ nhận. Quả thật còn rẻ tiền hơn con chó."
Nhìn vào, người đời sẽ dễ dàng nói cô nhu nhược. Nhưng lại chẳng mấy ai đủ bao dung và nhìn vào sâu hơn, dù chỉ một chút thôi, để có thể thấy một linh hồn đáng thương đã bị những ám ảnh bủa vây từ thưở còn thơ bé.
Tiết kiệm sự kiên nhẫn và thấu hiểu đối với một người mắc bệnh tâm lý quả thật là một điều tồi tệ!
Dáng vẻ đáng thương ấy phản chiếu sắc nét trong ánh nhìn của nam nhân đối diện. Đế Thiết Thành nhanh chóng thu lại sắc mặt khó coi, đứng dậy và tiến về phía Khắc Cát Diệp.
Anh dịu dàng bế cô đặt lên đùi mình, ngồi xuống ghế. Cánh tay cứng cáp quấn lấy vòng eo thon.
"Tôi không có ý đó. Rồi sau này em sẽ biết, em có giá trị lớn đến nhường nào." Đế Thiết Thành thở dài, vỗ về cô gái nhỏ.
Suốt bữa trưa, anh đều ân cần gắp thức ăn, đưa tới tận môi Khắc Cát Diệp.
"Em làm tôi cảm thấy mình thật giống như một đứa trẻ đang chơi búp bê."
Vừa thủ thỉ, anh vừa xoa tròn chiếc bụng no căng kia, sau đó, anh đưa khăn giấy lên giúp Khắc Cát Diệp lau khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.