Đế Thiếu này thật không giống với hình tượng bá đạo tổng tào trong tiểu thuyết ngôn tình. Da mặt mỏng như vậy, mới một chút động chạm đã chuyển màu đỏ.
"Phục vụ ngài là nghĩa vụ của em, nhất định không phiền." Khắc Cát Diệp chỉnh lại vạt váy, chậm rãi nói.
Ánh tà dương rực hồng mơn man trên cánh môi mềm. Nhìn sâu vào đôi đồng tử xanh thẳm tựa đại dương kia, Đế Thiết Thành không thấy được gì ngoài đáy mắt trống rỗng.
Đến một gợn sóng cảm xúc cũng chẳng có. Hay do sóng ngầm chỉ cuộn dưới lòng sông?
Liệu cô có thấy rung động như anh? Hay do anh ảo tưởng, hy vọng vào một mối quan hệ mập mờ?
Đế Thiết Thành có thể vang danh như ngày hôm nay, phần cũng nhờ tài đọc vị tâm địa của người khác. Thế nhưng anh đã quên mất rằng, Khắc Cát Diệp không còn là một con người, không còn cảm nhận được cái gọi là hỉ, nộ, ái, ố. Đế Thiết Thành không đọc vị được búp bê.
Giá mà anh có thể gặp cô từ sớm hơn. Giá mà anh có thể ôm lấy cô từ sớm hơn...
"Ừ. Về nhà thôi."
Nhà...
"Em không còn nơi nào để về nữa."
Khắc Cát Diệp đáp, tông giọng có chút trầm hơn. Đế Thiết Thành lặng lẽ nắm lấy tay cô, dắt ra khỏi nhà hàng. Anh không ngoái đầu lại, nhưng bóng lưng cùng bờ vai rộng như muốn nói với cô rằng:
"Nhà của chúng ta."
Tại căn biệt phủ Đế Phong, gia nô đã xếp thành hai hàng dài ngay ngắn, chuẩn bị đón chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914685/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.