Bản nhạc kết thúc cũng là lúc mưa lại tiếp tục rơi. Chiếc đàn được chuyển xuống phòng nhạc của Khắc Cát Diệp, nơi Đế Thiết Thành cẩn thận sắm sửa rất nhiều nhạc cụ và sách bút.
Chưa kịp quay gót rời đi, cô đã bị anh níu lại.
"Bảo bối, thiếu hơi em tôi không ngủ được." anh hạ giọng, trưng ra bộ dạng lưu luyến đáng thương.
Vài phút trước còn có ai đó nói "Diệp Diệp cũng là em bé đáng yêu của riêng tôi". Nhưng rõ ràng ở đây đang có một nhóc Đế giở thói làm nũng mới phải.
Chuyện gì đến cũng đến, Cát Diệp không thể từ chối anh. Cô đắp chung chăn, để mặc cho đứa trẻ hai mươi sáu tuổi này khoan khoái ôm hôn đủ kiểu.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, bên cạnh anh đã trống người từ bao giờ. Cát Diệp tỉnh giấc lúc bình minh mới chập choạng, khẽ khàng rời khỏi biệt thự, và chạy thật nhanh tới góc phố hôm qua.
Tàn dư của mưa rào đầu hạ giờ chỉ còn lại những vũng nước đọng trên đường. Chiếc ô của cô vẫn ở đó, nhưng chú chó thì không thấy đâu nữa.
Cả sợi xích đã buộc chặt trên cột đèn đường cũng mất tăm...
"Tội nghiệp bạn ấy..." cô xót xa tự nhủ thầm.
Chợt có mấy gã sâu rượu lờ đờ bá vai nhau đi lướt qua, có vẻ đã ăn nhậu suốt đêm nên tới tờ mờ sáng mới chịu dứt chén ra về.
Một trong đám đó giọng nhè nhè, nói:
"Hở, cô em muốn mua bán chó à? Thế thì đi nhầm rồi...chỗ này đêm mới mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914670/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.