"Em chưa hiểu lắm." Cát Diệp ngơ ngác chớp mi.
Đế Thiết Thành thở dài, lặng lẽ đan tay cô. Anh không còn dám giải thích, vả lại việc gọi cô là "mình" đã đủ khiến anh xấu hổ rồi.
Đế Thiết Thành phát hiện ra trong vô thức, anh đã xem Cát Diệp như người sẽ chung đường với mình đến hết cuộc đời dài.
Mối tình đầu luôn là thế, rung động ngây ngô, ước vọng tuyệt đẹp. Nếu các cô cậu thanh thiếu niên ôm mộng tình yêu tuổi học trò tươi sáng và thề non hẹn biển rằng sẽ nắm tay nhau cho tới đầu bạc răng long, thì tình đầu của Đế Thiết Thành cũng đẹp như vậy, chẳng qua là nó đến muộn hơi một chút, tận khi anh hai mươi sáu tuổi.
Anh cũng coi người mình yêu như cả sinh mệnh, sẵn sàng mang tất cả đem đi cho người, có miếng bánh ngon luôn nghĩ tới người đầu tiên, đinh ninh rằng người sẽ cùng mình vượt qua mọi sóng gió để đi đến một cái kết đẹp.
"Diệp Diệp không cần hiểu cũng được, tôi chỉ mong em sớm nhận ra thế nào là yêu, sớm nhé, vì tôi sắp già rồi."
"Vâng..." cô mơ hồ nghiền ngẫm câu nói của anh.
Rốt cuộc yêu là gì?
Đế Thiết Thành vẫn kiên nhẫn và bình thản. Anh biết trong quá khứ cô đã phải trải qua những gì.
Sao có thể ép buộc một trái tim chưa lành vết thương phải thương lấy một trái tim khác ngay lập tức?
Cát Diệp lo sự chậm hiểu của mình làm anh buồn, cô an ủi:
"Dù già hay trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914627/chuong-42.html