Chuyện ăn uống không phải vấn đề quá lớn đối với cả hai người.
Đế Thiết Thành luôn đưa menu cho Cát Diệp cầm trước tiên và hỏi cô muốn ăn gì. Cát Diệp như mọi lần, trả lời:
"Em ăn gì cũng được."
Nhưng cô không lòng vòng khó hiểu như bao người phụ nữ khác. Cô ăn gì cũng được thật.
Bởi Cát Diệp chẳng hề kén ăn, trước kia, cô đã không ít lần bị cha ruột và mẹ kế bỏ đói, nhịn bữa sáng, ăn trưa bằng bánh mì hoặc ăn tối bằng đồ thừa của khách trong những quán mà cô làm phục vụ.
Bất cứ thứ gì Đế Thiết Thành gọi, cô đều hấp thụ được hết, kể cả phần ăn của anh.
Nói thế không có nghĩa là Cát Diệp mắc tật giành ăn với người khác, cô chỉ là muốn nếm thử xem món kia có vị gì, nếm rồi thấy ngon quá, lấy luôn.
Đế Thiết Thành từng nghe cha dạy rằng: "Con đường ngắn nhất dẫn đến tình yêu là đi qua dạ dày", nên anh lúc nào cũng cố gắng dụ dỗ cô búp bê bằng đủ món ngon.
Anh cắt bít tết không phải để ăn, mà để lát cô có cướp đĩa của mình cũng đỡ phải cất công.
"Em hay thật đấy, tôi bồi bổ nhiều như vậy cũng chẳng làm em mập hơn bao nhiêu." vừa ngắm nhìn đôi má đang phồng lên nhai kia, anh vừa cười nói.
Cát Diệp tự nhìn xuống đôi cổ tay mỏng manh, đồng tình:
"Phải ha, hình như em chỉ đầy thịt hơn được mỗi một chút."
"Một chút, nhưng cơ thể em rất biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914626/chuong-43.html