Chương trước
Chương sau
Thấy Triệu Hiên có đôi nét buồn thì Tử Quân liền hỏi thử xem tại sao người kia lại nói những lời ấy, cậu không để Tử Quân đợi lâu thế là Triệu Hiên đã kể hết mọi chuyện từ 2 năm trước của cậu và Harry, cậu đã từng yêu hắn nhưng hắn lại không đáp tả lại tình cảm của cậu mà còn chà đạp lên nó, hắn đẩy cậu đến cái chết, nhưng khi cậu trở lại thì hắn như một tên biến thái suốt ngày đi khắp nơi nói cậu là vợ của hắn. Sau khi cậu hết tường tận sự việc cho Tử Quân thì lúc này cậu ngước nhìn thấy bạn thân của mình đang khóc, cậu luống cuống tay chân mà nói:
         - Này đâu phải chuyện gì to tát đâu, mày khóc làm gì nín đi, mày mà khóc nữa thì ra đường ở nha con.
Nghe như vậy thì Tử Quân nín hẳn đi rồi nói:
          - Sao hồi nãy mày không nói sớm cho tao
Triệu Hiên thắc mắc hỏi:
          - Chi vậy ba?
Tử Quân giở điệu cười như điên rồi nói:
           -Hố hố hố để bố xiêng thằng đó ra, dám để bạn tao chịu khổ vậy, tội nghiệp bạn tôi. thôi tao thương thương mày nhoa.
Cậu nhìn Tử Quân với ánh mắt khinh thường rồi nói:
            - Cút ngay cho bố, tao nói rồi mày mà còn làm như thế là ra chuồng chó chơi nhe con.
Khi nghe như vậy thì Tử Quân im lặng nghiêm túc nói:
             - Ê mày tập đoàn mày còn chức gì không cho tao vô làm chung với tao đang thất nghiệp nè.
Triệu Hiên suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
              - À còn, mày làm lao công há, tập đoàn tao còn chức ấy á.
Tử Quân mặt mếu máo nói:
             - Cái quần nè, tao đang nghiêm túc đó
Triệu Hiên thấy khuôn mặt đó của Tử Quân thì liền bật cười mà trả lời:
             - HAHAHAHA tao giỡn chút thôi làm gì mà cái mặt biến dạng luôn vậy, mày làm thư kí cho tao, đang trống chức đó đấy, mày với Lâm Tuệ hai đứa bây làm thư kí cho tao là được rồi, tao tính nhiệm lắm mới cho hai đứa bây làm thư kí á.
Nghe đến tên Lâm Tuệ thì Tử Quân mặt đen như cái đít nồi vì cậu và Lâm Tuệ từng có một mối thù. Năm đó Lâm Tuệ đến nhà cậu chơi, cô rủ cậu ra ngoài chơi, ai ngờ đâu cô rủ cậu chơi chọc chó, thế là cậu bị con chó rượt chạy vòng vòng cái sân, còn cô thì chỉ đứng đó nhìn, thế quái nào mà Lâm Tuệ lại không bị chó đuổi theo vì cô gắn sau lưng Tử Quân một cái xúc xích nên chó chỉ đuổi theo cậu mà không đuổi theo cô, từ đó cậu cay đắng cuộc đời mình khi nhớ lại cảnh đó, nhưng may mắn cậu lại được cứu bởi một cậu bé ở gần đó cũng là chủ nhân của con chó đuổi theo cậu. Sau lần đó, cậu đem lòng yêu cậu bé đó, Tử Quân với cậu bé đó từ lạ thành quen thế là ngày nào cậu với cậu bé đó cũng đi chơi, cho đến một ngày cậu nghe tin cậu bé đó ra nước ngoài học thế là hai người từ đó không còn liên lạc gì nữa, đến cái tên của cậu bé ấy mà Tử Quân cũng không biết, rốt cuộc cậu bé đó là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.