Xe chạy rất nhanh, khi ta tựa đầu lên vai Mạc Nhiên sắp ngủ thì nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi ta. “Thanh.”
.
“Ân?” Ta quay lại nhìn hắn.
.
“Có đói bụng không?” Hắn ôn nhu hỏi.
.
Ta đạm đạm nhất tiếu lắc đầu.
.
“Ngày hôm nay….” Hắn muốn nói lại thôi, nhãn thần có chút buồn bã, rất nhanh lại lộ ra dáng tươi cười thoải mái nói.
.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi! Đem những chuyện không vui toàn bộ quên hết.”
.
“Đừng đi.” Thấy hắn định xoay người rời đi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, ta vô thức kéo áo hắn.
.
“Thanh….” Ánh mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.
.
“Đừng đi, xin ngươi.” Ta khẩn thiết cầu xin.
.
“Hảo.” Hắn mỉm cười.
.
“Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên….”
.
Như muốn khắc thật sâu hai chữ này vào trong tư tưởng, để có thể giảm bớt đau khổ trong lòng, cũng không quản đến sự kinh ngạc của hắn, ta liên tục gọi tên của hắn.
.
“Ta thực sự không muốn thấy ngươi thương tâm, ngươi biết không?”
.
Nhẹ nhàng ôm lấy ta, hắn thở dài nói.
.
“Nữ nhân kia, đã từng là mẫu thân của ta. Chỉ là đã từng…. Từ khoảnh khắc nàng vứt bỏ ta, ta đã tự nói với chính mình, từ nay về sau ta không có mẫu thân.”
.
Ta ngẩng đầu, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má.
.
Nhìn thấy biểu tình đau thương của hắn, ta cảm thấy bản thân thật sự rất mềm yếu.
.
“Ngươi đã phải chịu khổ rất nhiều, phải không?” Hắn hỏi.
.
“Một thiên kim tiểu thư luôn chìm đắm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tha-cho-ta-duoc-khong/105380/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.