“Thanh Dương. Ăn cơm chưa? Làm sao vậy? Thanh Dương.” Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên của ta, rất quen thuộc, rất quen thuộc, hình như ta nghe thấy giọng nói của Mạc Nhiên.
.
Ta ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong mắt, khí chất tao nhã này ngoại trừ Mạc Nhiên, sẽ không có người thứ hai nữa. Ta cười hết sức rực rỡ hướng hắn nói: “Mạc Nhiên.”
.
“Cái gì?”
.
“Ngươi thích ta không?”
.
Mạc Nhiên cứng đờ, trên mặt dần dần hiện lên một tia đỏ ửng. ”Ta…”
.
Đột nhiên có chút sợ biết đáp án, ta giơ tay lên, nhẹ nhàng bưng kín miệng của hắn, ánh mắt ôn nhu của hắn lộ ra một chút nghi hoặc. Buông tay, ta đạm đạm nhất tiếu, chậm rãi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm hắn.
.
“Thanh Dương?” Thanh âm hoảng hốt từ phía trên truyền đến. Nhắm mắt lại, ta chậm rãi tựa trên ngực hắn, vẫn ấm áp như vậy… ”Thanh Dương…” Hắn ôn nhu gọi khẽ.
.
“Ân?”
.
”Có thể nói cho ta biết vì sao lại không vui như vậy không?”
.
Ta trầm mặc. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ, có chút bất đắc dĩ. Chậm rãi buông hắn ra, ta lui lại phía sau mấy bước. Ngẩng đầu, nỗ lực xuất ra vẻ tươi cười, “Thân thể có chút khó chịu. Xin lỗi, tiết học của ngươi có thể ta không lên lớp được.”
.
Xoay người.
.
“Thanh Dương…”
.
Dừng lại cước bộ.
.
”Đi về phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Thanh âm ôn nhu mang theo lo lắng.
.
Muốn cười, chỉ là vì sao… nước mắt không thể khống chế cứ liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tha-cho-ta-duoc-khong/105375/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.