Kết quả tâm phiền ý loạn, anh cứ vậy ngơ ngác ngồi lại bờ sông cho đến tận đêm khuya. Đối với Sở Kha, anh thật sự bó tay không có biện pháp, bỏ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, anh đã từng nhiều lần hỏi Sở Kha, rốt cuộc là muốn thế nào? Rốt cuộc nghĩ muốn trả thù tới trình độ nào? Rốt cuộc muốn đem anh làm đến nông nổi nào, Sở Kha mới bằng lòng buông tay?
Lần nào, Sở Kha cũng chỉ trầm mặt nhìn anh, gương mặt không chút nào thay đổi, nhưng ánh mắt kia, làm trái tim anh bất giác đập nhanh.
Một trận gió lạnh thổi tới, Kiều Phi nhịn không được run rẩy cả người. Anh kéo áo đứng lên, mới quay người lại, liền nhìn thấy cách đó vài bước, Sở Kha đang tựa vào một cây liễu, hai tay khoanh lại, lạnh lùng theo dõi anh.
“Cậu không phải đã đi rồi sao?” Kiều Phi bật thốt lên một câu, lại thấy ánh mắt Sở Kha trở nên càng lạnh, đành im lặng, âm thầm thề rằng Sở Kha mà không mở miệng, anh cũng sẽ tuyệt đối không nói một câu.
Cũng may Sở Kha rốt cuộc cũng không lựa chọn trầm mặt, sau khi lạnh lùng nhìn anh một lúc liền nói một câu “Lên xe”, rồi không đợi anh đáp lời, liền tự mình đi đến mở cửa xe chờ anh.
Hay là gọi taxi đi, Kiều Phi trong bụng nói thầm, nhưng dưới chân cũng không có dừng lại. Nhanh chóng theo Sở Kha lên xe. Dù sao cũng đã quen, mấy tháng qua Sở Kha đều vui buồn thất thường, đi rồi quay trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay/3171371/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.