Thế nào Sở Kha không lên tiếng, ngược lại là Lý Mặc Nhiên đến tìm anh than thở.
Kiều Phi mặc bộ đồng phục của phòng triễn lãm, vui vẻ đem mấy bức tranh khách nhân vừa xem cất đi, quay người lại liền nhìn thấy Lý Mặc Nhiên mặc mày sầu khổ, không khỏi buồn cười nói: “Chuyện gì làm cậu phiền não như vậy?”
“Tiêu Tang vài ngày nữa sẽ đi.” Lý Mặc Nhiên thở dài.
Kiều Phi vỗ vỗ an ủi hắn “Có thể cùng đại sư quen biết, đã là may mắn lắm rồi, còn chuyện triễn lãm tranh, về sau sẽ có biện pháp khác thôi.”
Lý Mặc Nhiên tiếp tục thở dài: “Chuyện triễn lãm tranh, cũng không phải không có hy vọng, chính là điều kiện anh ấy đưa ra thật sự là......”
“A?” Kiều Phi kinh ngạc “Tang ca đồng ý sao? Anh ấy đưa ra điều kiện gì?”
“Điều kiện của anh ấy, là được vẽ chân dung của Sở Kha, nếu Sở Kha đồng ý, anh ấy sẽ dùng hai năm để vẽ mười hai bức chân dung, làm thành một cuộc triễn lãm trọng điểm.” Lý Mặc Nhiên quán quán hai tay.
Trên đời này khó chịu nhất chính là gì, đó là không phải không có hi vọng hoàn thành sự việc, mà là cái điều kiện để hoàn thành, làm cho người ta không thể không cảm thấy tuyệt vọng a.
Miệng Kiều Phi mở ra thật to, rốt cuộc cũng không thể khép lại.
Ngày nghỉ của Tiêu Tang chỉ còn có bốn ngày, nói cách khác, trong vòng bốn ngày này, Lý Mặc Nhiên nếu không thể thuyết phục được Sở Kha, chuyện này coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay/3171368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.