Mạc Gia Kỳ đưa tay gỡ bức ảnh xuống, nhìn kỹ gương mặt còn lại có trên bức ảnh. Người từng ép cô nhảy xuống biển, người giúp cô nhận ra cuộc sống này khắc nghiệt như thế nào, giúp cô biết được làm chuyện không tốt sẽ phải trả cái giá đắt.
Một bàn tay nữa cũng đưa lên, tháo gỡ bức ảnh còn lại vò nát trong tay, bức ảnh bị nhàu nát đến không thể nhìn rõ hình dạng.
Giọng nói thân thuộc vang lên: “Những chuyện cô làm ra, có phải vui lắm đúng không?”
Bản thân không làm đương nhiên không nhận, nhưng cô muốn biết rốt cuộc là kẻ nào lại muốn tác hợp nồng nhiệt đến như thế, cái tên Lạc Lạc đã đứng đầu danh sách nhưng đích thân cô ta thì không thể.
“Không vui, một chút cũng không vui. Tôi lỡ đăng ký vài lớp học trùng với anh, sau này có thể sẽ gặp mặt vài lần, khiến anh khó chịu rồi.”
Cô lại nói tiếp: “Đừng có gỡ những bức ảnh đó xuống cứ để tự nhiên, tôi dù sao cũng muốn nổi tiếng một chút.”
An Phong tức giận rời đi trước, hắn chỉ là một sinh viên năm ba bình thường. Cứ tưởng rằng bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ đã là nỗi bất hạnh lớn nhất cuộc đời, từ khi gặp Mạc Gia Kỳ hắn biết thế nào là bất hạnh trong bất hạnh.
Thượng Lâm đứng phía sau quan sát, quyền hạn của anh không đủ để hỏi tại sao?
Vừa nói lúc nãy không ngờ cả hai hội ngộ sớm như vậy, tại giảng đường hơn trăm sinh viên, mỗi người mỗi chuyện. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2798089/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.