Thân thể chưa từng trải sự đời nên vô cùng mẫn cảm, bụng dưới cồn cào chua xót. Từ khi lưỡi hắn chạm vào da thịt, Diêm Vũ cảm thấy như một tia lửa bùng cháy, ngọn lửa lớn bốc lên nuốt chửng, thiêu đốt ý chí của nàng, giống như chỉ muốn chết dưới thân hắn.
Tuy rơi vào tình cảnh khốn cùng, nhưng nàng vẫn ưỡn thẳng lưng, dù phơi bày ngực trần nằm trên bàn thờ bị đùa bỡn đến thế, đôi mắt lạnh lùng vẫn không nhiễm chút tình dục.
"...Dù là vực sâu, điện hạ cũng muốn nhảy sao?" Giọng nàng thều thào nhưng vẫn cố chấp hỏi.
Tay chân mất hết sức lực, thần trí lại tỉnh táo, mỗi tấc da thịt bị hắn vuốt ve hôn hít đều cảm nhận rõ ràng. Diêm Vũ ngước mắt, ngắm nhìn đôi mày thanh tú của bồ tát, vẫn không nhiễm bụi trần, thấu hiểu rõ sự hoang đường nhân gian, chỉ lù lù bất động như núi.
Những dấu hôn liên tiếp in trên bầu vú đẫy đà trắng nõn mịn màng, để lại vết đỏ rực rỡ.
Vệ Sóc dừng động tác, cúi người nhìn nàng, đáy mắt là màu đen vô tận tràn tràn ra, chỉ trong chốc lát đã nuốt chửng lấy nàng.
Trước tượng phật trang nghiêm, giữa ánh nến lung linh, hắn chợt nhìn rõ tâm đạo của mình.
Hận nàng, lại ỷ lại vào nàng, muốn đẩy nàng ra, lại không thể rời xa nàng.
Vệ Sóc quay người, bước đến trước tượng vàng Địa Tạng Vương Bồ Tát, chăm chú nhìn, tự nói với mình: "Vực sâu mấy thước, hồng trần muôn trượng, ta vốn đã mắc kẹt trong ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3590992/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.