Chưa đầy nửa ngày, bên trong ngự tẩm đã được bày biện lại hoàn toàn mới, khi Diêm Vũ đến, Vệ Sóc đang ngồi trên giường, nàng thấy hắn đang cầm một quyển sử thư chăm chú đọc nên không nói gì.
Nàng chỉ là theo quy củ đan chéo hai tay trước ngực hành lễ, cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
Vừa rồi Vương công công thúc giục gấp, Diêm Vũ không mang theo ô. Mưa thu mịn màng đều rơi trên búi tóc, ngưng thành những giọt nước li ti. Khi nàng cúi đầu, có mấy giọt theo gò má nhỏ xuống.
Vệ Sóc lúc này liền ngẩng mắt lên: "Biết là trời mưa, ngay cả ô cũng không che, là đang có ý giả bệnh để lười biếng sao?"
Diêm Vũ giơ tay định lau đi lại bị hắn quát lớn: "Đây là bằng chứng tội thất nghi trước điện, sao có thể để ngươi tùy tiện hủy đi?"
Nàng hơi sững người, đột nhiên thấy hơi mệt mỏi: "Vậy, điện hạ muốn thế nào đây?"
Câu nói này khiến thái dương Vệ Sóc đau nhói, kéo theo cả lông mày cũng nhíu lại, vốn hắn đã có vẻ mặt lạnh lùng khó gần, lông mày vừa nhíu càng tăng thêm uy nghiêm.
Hắn đóng sầm quyển sách lại, cười giận dữ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta muốn thế nào, thì có thể thế ấy sao?"
Các ngón tay đan chéo của Diêm Vũ không hề lỏng ra, giọng điệu nàng không nhanh không chậm: "Điện hạ là thái tử Đại Tề, đừng nói là ở Đông cung, cho dù có ở khắp thiên hạ, chẳng lẽ không thể tùy tâm sở dục* sao?"
(*"Tuỳ tâm sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3590971/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.