Đêm qua thức đến nửa đêm vẫn chưa ngủ, Diêm Vũ cũng mệt mỏi vô cùng, về phòng là ngủ luôn.
Khi nàng tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng thêm u ám.
Tiểu Huyền bưng nước rửa mặt đến thấy nàng đứng bên cửa sổ thẫn thờ, bóng lưng mảnh mai nhưng thẳng tắp, không khỏi thở dài não nề: "Những năm qua cô nương cũng đã hết lòng hầu hạ, nhưng không biết vì sao điện hạ cứ..."
Diêm Vũ vốc nước lên mặt, lại lấy khăn che mặt, giọng nói bị khăn mỏng che lấp, nghe ra được sự buồn phiền: "Ngươi vào cung cũng đã ba năm, khi đến mới mười hai, nói năng làm việc hồ đồ cũng được, nhưng giờ đã trưởng thành rồi, sao có thể nói xấu gia chủ sau lưng như vậy."
"Cô nương thông minh như vậy sao lại không biết, ta là đang đau lòng cho cô nương đấy?" Tiểu Huyền tuy đã đến tuổi cài trâm nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên váy Diêm Vũ, "Bệnh đau đầu của thái tử điện hạ toàn bộ Thái Y Viện đã bó tay, thế mà... thế mà vẫn đối xử với cô nương như vậy, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi!"
Thấy nàng không những không dừng lại, càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, Diêm Vũ mới lộ ra nụ cười, đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng nắm lấy an ủi: "Tiểu Huyền, bây giờ ngươi rơi nước mắt có phải trong lòng thấy ủy khuất không?"
"Đương nhiên rồi." Tiểu Huyền giơ tay quệt nước mắt nơi khóe mắt đáp.
"Ngươi khóc là vì trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3590970/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.