Editor: Qing Yun
Khi Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, anh nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, khăn trải giường xa lạ, gối đầu xa lạ, nhưng người bên cạnh là người mà anh quen thuộc.
Anh không biết mình đã không ngủ bao lâu, từ khi rời khỏi Sở Thiên Tầm quay về lâu đài trong sa mạc anh phát hiện mình đã không thể chịu nổi hoàn cảnh yên tĩnh bao phủ hồi ức xưa cũ, một mình ở lại sa mạc trong đêm, đêm đêm bị nỗi nhớ thiêu bỏng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Rạng sáng anh chạy về đây, ngửi được mùi hương quen thuộc, nghe thấy tiếng nói làm anh yên tâm, lúc ấy anh mới thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Anh thậm chí không nhớ mình đã thiếp đi khi nào.
Có tiếng đập cửa vang lên, người bên cạnh cựa quậy tỉnh dậy bò lên sờ đầu anh rồi kéo chăn che kín cả người anh.
“Anh đừng động, ngủ tiếp đi.” Người kia nói như vậy.
Diệp Bùi Thiên mở to mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm chăn đơn trước mặt làm anh có thể nhìn rõ được hoa văn trên vải. Sao chiếc chăn này lại mềm như vậy, xúc cảm dán lên da làm anh thoải mái mà nhớ nhung, anh an tâm cuộn người trong không gian nhỏ, không muốn để ý bất cứ chuyện gì bên ngoài cả.
“Hôm nay em không đi ra ngoài săn ma à?”
“Em không, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày chị ạ.”
Tiếng nói chuyện của Cao Yến và Sở Thiên Tầm ở ngoài cửa truyền vào.
Bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-nhan-vat-phan-dien-kia-ra-de-cho-toi-toi/3700945/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.