Vì hôm nay chẳng phải là ngày lễ nên lượng người đến bến xe cũng thưa thớt, mua vé rất dễ dàng, không xảy ra tình trạng ùn tắc. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong năm vừa qua, vì vậy lâu lắm rồi Hình Chu chưa quay trở lại thị trấn nhà họ Lệ cùng với Lệ Thủy.
Cậu ngồi trên một chiếc xe buýt gập ghềnh, đờ người nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thật ra khi mua vé xe, cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại muốn mua nữa, càng không biết mình đến thị trấn nhà họ Lệ để làm gì, có lẽ cậu chỉ muốn tới đây để thử vận may, biết đâu có thể tìm ra cơ hội để thay đổi tình hình.
Hình Chu nhìn đàn chim nhạn mùa thu đang bay về phương Nam ở phía chân trời, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ miên man, nếu cậu và Lệ Thủy đều là chim thì tốt rồi, khi trời trở lạnh, cả hai sẽ chỉ đơn giản bay đến nơi ấm áp nhất mà không cần phải trùm kín cơ thể, run rẩy chống lại cái lạnh.
Thị trấn này vẫn thế, yên bình nhưng luôn tràn trề sức sống, hiện giờ đang là buổi chiều, làn gió thu lướt qua hàng cây ngô đồng cuốn bay vài chiếc lá vàng nâu.
Hình Chu giẫm lên những chiếc lá rơi trên mặt đất tạo ra âm thanh “rôm rốp”, cậu đã từng đến nơi này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu ghé tới một mình, tay xách nách mang mấy túi hoa quả và thuốc bổ tốt cho bệnh gút mua trên thành phố đi về phía nhà Lệ Thủy, từ đằng xa đã nhìn thấy Bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.