Hình Chu siết chặt điện thoại, những giọt nước mắt cậu cố gắng kiềm nén đang dần có xu hướng trào dâng, cậu ngẩng đầu lên, ánh trăng chẳng biết tự lúc nào đã ló ra khỏi mây, vầng sáng hòa lẫn với nước mắt thành một mớ ngổn ngang.
“Tiểu Chu?” Mãi chẳng thấy người ở đầu dây bên kia trả lời, Lệ Thủy gọi lại tên cậu thêm lần nữa.
“Dạ… Em đi ngủ ngay đây.”
Mặc dù đã không còn rơi lệ, nhưng giọng nói của Hình Chu vẫn đặc sệt âm mũi, Lệ Thủy ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Tiểu Chu, em khóc đấy à?”
“Em có khóc đâu, chỉ là… Lúc nãy em ngủ gật trong phòng tắm nên bị cảm ấy mà.”
Vào lúc này, cậu thật sự rất muốn nói với Lệ Thủy rằng, đúng vậy, em đang khóc, hiện tại em rất buồn và tuyệt vọng, em chẳng biết phải làm thế nào cả, thế nhưng cậu không thể, bởi vì cậu chẳng hề mong muốn Lệ Thủy phải chịu đựng nỗi đau này giống như cậu.
Lệ Thủy ngừng lại một lát, sau đó giọng nói dịu dàng và quyến rũ của anh lại vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh không có ở nhà, em phải tự biết chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy nhé.”
“Dạ.” Hình Chu cố gắng giảm bớt số từ để tránh bị Lệ Thủy phát hiện ra.
“Thứ Hai tuần sau anh sẽ về.”
“Dạ.”
“Tiểu Chu, em… Em còn muốn nói gì với anh nữa không?” Lệ Thủy hỏi.
“Hết rồi.”
“Ừ, vậy thì ngủ ngon nhé.”
“Dạ…”
Hình Chu cúp điện thoại trong vô thức, ngồi trước bia mộ mà có cảm giác gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193842/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.