Lý Vân Thiên gật đầu, nói sẽ lập tức cho điều tra.
Tôi thì tạm thời quay về tiệm. Không ngờ tiểu Nguyệt đã chờ sẵn, chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn. Thấy tôi về, tiểu Nguyệt liền vui mừng ra đón, khoác tay tôi thân mật. Hành động này làm Lý mặt rỗ vô cùng bất mãn, hắn mắng nàng là đồ không có lương tâm. Hôm qua hắn bị lừa còn chưa tính, dùng tính mạng giúp nàng giải trừ tai họa, lại không có chút nào biết ơn, còn ở trước mặt hắn ân ân ái ái.
Doãn Tiểu Nguyệt liền che miệng cười, nói: "Lão quỷ nhà ngươi, thật không biết xấu hổ, ta nói một câu ta đang ở chỗ đó, ngươi vội vàng chạy tới làm chi? Ngươi có ý đồ gì?"
Khuôn mặt già nua của Lý mặt rỗ tức thì đỏ bừng, lúng túng cầm đũa gắp thức ăn nuốt chửng.
Tôi cười cười, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Tiểu Nguyệt nấu đồ ăn đúng là không tệ. Đều là những món ăn thường ngày, rau xanh xao đậu phụ, thịt hầm nấm,..nhưng tôi lại cảm giác một hương vị "gia đình" (Chắc muốn húp cmnr)
Chờ cơm nước xong xuôi, tiểu Nguyệt mới hỏi tôi xử lý tình hình thế nào.
Tôi nói, đã coi như gần xong. Giờ nắm được một manh mối trọng yếu, chỉ cần theo manh mối này điều tra, không bao lâu sẽ tiêu trừ được oán khí trên bức cổ họa kia.
Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, mặt có vẻ sầu muộn. Tôi hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ lắc đầu nói không có gì. Có điều tôi luôn cảm thấy nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/2321436/quyen-7-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.