Đao phủ tuy lợi hại, nhưng một mình không thể đich lại nhiều binh lính, huống chi hắn chỉ còn có một tay, liền bị quân lính bắt giữ, đè trên đất.
"Phản tặc, dám ám sát mệnh quan triều đình. Bản quan phán ngươi tội chết, hỏa thiêu."
Sau đó binh lính chở tới một đống củi lớn, trói đao phủ vào cây cột. Hắn lớn tiếng chửi rủa, phẫn nộ gào thét. Tuy nhiên thời gian của hắn không có nhiều, củi khô gặp lửa hừng hực bốc cháy bao trùm khắp người hắn.
Đao phủ không còn giãy dụa, tiếng mắng chửi cũng im bặt, quần chúng lập tức im bặt. Tôi rất hài lòng chứng kiến cảnh này.
Lát sau, ánh lửa biến mất, xung quanh lại chợt tối đen. Y thức của tôi trở về với thực tại, vô thức bật đèn pin lên.
Đèn sáng, xung quanh khung cảnh căn phòng quen thuộc, tôi liền thở phào, thật may, tôi vẫn vô sự.
Lập tức tôi chạy đến bật đèn, phát hiện Lý mặt rỗ đang bị kinh phong nằm trên đất sùi bọt mép. Tôi hoang mang, nếu hắn có chuyện gì, tôi ăn nói sao với con hắn.
Tôi lay lay hắn: "Lão Lý, mau tỉnh lại đi."
Hắn chợt bừng tỉnh, mở mắt ra liền gào lên: "Ta bị chém, ta bị chém." Tôi bạt tai hắn một cái: "Không sao rồi, là ngươi ảo giác thôi."
Lý mặt rỗ mở mắt ra, không hiểu nổi, nhìn quanh phòng sau đó nằm dài trên ghế: "Con mẹ nó, vừa rồi là chuyện gì, sao chúng ta lại xuyên không?"
Tôi gật gật đầu, nhìn vào bức cổ họa nhiều ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/2321434/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.