"Cậu có thể ở bên cạnh tôi không?"
Vì lời nói ngày hôm qua mà thức trắng đêm,kết quả,Trương Minh Tuệ đi học trễ
Cô không còn thời gian để nghĩ nữa,liền cắn răng bảo mẹ chở đến trường,cũng may là còn nhớ đường đi,chỉ trách trường học không ở gần nhà.
Lúc cô vừa đến cổng,đồng hồ lớn treo trên toà nhà đã chỉ đến phút 50
Phải,là 6 giờ 50 phút
Cô đi trễ rồi
Vừa đặt chân chưa qua khỏi khung sắt,cô lại thụt giày lại núp sang một bên tường
Tiêu...tiêu rồi!
Trương Minh Tuệ ngẩng mặt nhìn trời trong,cô chấp tay lại cúi đầu cầu khẩn Phật,mong cô qua được kiếp nạn này
Bởi vì cô hối hận rồi,nếu không phải lúc nãy vì suy nghĩ về tương lai mù mịt,nói không chừng bây giờ vẫn có thể ngồi trong phòng học nhàn nhã tám chuyện với Hà Hân rồi
Có lẽ Phật đã nghe thấy tâm nguyện chân thành của cô,nhìn ở một dãy tường phía xa,Trương Minh Tuệ thấy đất ở đó nông,vừa hay với chiều cao của cô có thể trèo qua được
Vì thế trong lúc nguy cấp cô không màng nghĩ ngợi lập tức che mặt chạy qua đó,hít một hơi thật sâu nhảy lên tay vịnh thành tường dùng lực đẩy người lên nhưng lại không ngờ đến một điều
Đất ngoài cổng thì cạn,thì ra ở bên trong lại sâu như vậy
Cách mặt đất khoảng hơn một mét sáu mươi mấy,mặt cô lập tức trắng bệch
Không phải trời xanh cao rộng vì nghe thấy lời nguyện cầu nhỏ bé của cô mà sót một vài chữ đấy chứ?
Từ nhỏ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415572/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.