Chương trước
Chương sau
Năm mới,mọi người sẽ cảm thấy may mắn bởi vì được nhận lì xì từ những bậc trưởng bối,nhưng về phần Trương Minh Tuệ, may mắn của cô chính là tình cờ gặp Thiện ở khu vui chơi năm ấy

Sau kì nghỉ tết dương lịch,đây là lần thứ hai cô được nhìn thấy cậu trong bộ quần áo ngày thường,không phải đồng phục

Bởi vì cái tết ở Sài Gòn năm nào cũng se se lạnh,cả người cậu ngoài đôi tay trần dài ốm nổi đầy gân xanh ấy thì chỗ nào cũng kín,Trương Minh Thiện khoác lên mình chiếc áo khoác hoodie hơi dày, trên cổ còn quấn thêm một chiếc khăn quàng màu đỏ,đầu cũng đội nón len,cả người trông như một con cún,khuôn mặt cũng bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt biết cười

Nhưng hôm nay trông đôi mắt ấy cũng có chút lơ đễnh

Trương Minh Tuệ đứng ở quầy bên cạnh chăm chú nhìn cậu,đến khi bà chủ bán xiên que gọi cô mấy tiếng mới kịp hoàn hồn,gật đầu xin lỗi

"Cho cháu hai xiên thịt nướng ạ"

"Có liền"-Dì ấy vừa đáp,vừa đặt lên nướng khay thịt,khói ở khắp nơi bốc lên,âm thanh ồn ào náo nhiệt giăng lên tứ phía

Đó chính là đặc trưng của chợ đêm

Năm nào cô cũng đến đây cả,không chỉ vì không khí tết vui vẻ mà còn vì xiên que ở đây rất ngon

Nhưng có lẽ năm sau,cô sẽ đến đây vì một lí do khác

Dì bán xiên que ở đây cũng quen mặt cô,mặc dù có nhiều khách nhưng vẫn nói với cô vài câu thăm hỏi

"Tuệ à,lúc nãy dì thấy con nhìn cậu thanh niên kia rất chăm chú,cậu ấy là người con thích à?"

"A...không phải đâu ạ!"-Cô lắc đầu liên tục,nhưng mặt đã sớm ửng hồng:"Chỉ là cháu cảm thấy rất quen thôi"

Nhưng dì chính là nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ:"Được rồi không chọc cháu nữa,xiên que đây,hôm nay dì đãi cháu,năm mới vui vẻ nhé"

"Dì à,thế này không được"

Minh Tuệ lúng túng đáp,cô chuẩn bị lấy ra vài đồng trong túi nhưng đã bị khách đứng phía sau giục,dì cũng cười bảo đây là quà thay cho hồng bao,sau đó liền đuổi cô đi với hai xiên thịt nướng thơm lừng

Vừa hay,Hà Hân cũng chạy đến,trên tay cầm theo hai ly sữa nóng với khuôn mặt rạng rỡ:" Bé yêu à, ở bên kia có trò chơi ném phi tiêu trúng thưởng,chúng ta qua đó chơi đi!"

"Được được,nhưng mà ăn xong chỗ này rồi tính"

HHH nhìn xiên que còn nóng hổi,hương thơm ngào ngạt và thời tiết lạnh càng khiến người ta bừng lên cơn đói,đành gật đầu đồng ý

Trước khi rời đi,cô quay đầu nhìn bóng lưng của cậu,lại phát hiện người đã đi rồi,có lẽ trong đám đông này không còn lần nào may mắn gặp lại nữa

Vậy cũng tốt,cô thầm nhủ với lòng mình,dù sao gặp rồi cũng không biết nói gì

Chỉ muốn chúc cậu,năm mới vui vẻ!

Dì bán xiên que nhìn bóng lưng hai cô gái vừa nắm tay nhau đi khỏi,mất hút trong biển người mênh mông,trong lòng bà thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt

Thích một người,ánh mắt cũng không thể giấu,chỉ tiếc là thiếu mỗi dũng khí để nói ra

"Ngày mai cậu cùng mình đến nhà Kim Thành chơi nhé"

"Không đi đâu"- Trương Minh Tuệ cắn một xiên thịt,đầu lưỡi xen lẫn mặn ngọt và dai mềm,trong lòng thầm nghĩ biết thế thì mua thêm hai xiên rồi

Nghe cô đáp như vậy,cô nàng nhất thời chu môi hỏi:"Sao vậy?"

Cô giương mắt suy nghĩ một chút,thật ra chơi cùng Hà Hân suốt 2 năm,thỉnh thoảng sẽ chạm mặt cậu "trúc mã" của cô nàng vài lần,nhưng hình như giữa cô và cậu ta ngoài nhìn nhau thì không có gì để nói,cô còn cảm thấy cậu ta khó gần nữa

"Mình có thân với trúc mã nhà cậu đâu,qua làm kì đà cản mũi à? Mắc công bị chê phiền quá"

"Không đâu"-Thiếu nữ họ Nguyễn đáp với giọng quả quyết:"Cậu ấy dám chê cậu phiền,mình nhất định sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

"Sẽ...đánh cậu ấy một cái"

Hừ,cứ tưởng sẽ làm thịt luôn cơ,đúng là trọng sắc khinh bạn

Cô là cạn lời rồi,suy nghĩ một chút,cô khẽ nghiến răng,nhẹ nhàng bảo:" Trả xiên que lại cho mình "

"Hì hì đùa chút thôi mà"-Cô nàng cười hi hi ha ha,sau đó một giây trở về nghiêm túc,nghiêng đầu ngẫm lại nói

"À phải rồi,lúc nãy mình đi mua sữa nóng có gặp Phúc Thịnh và Khôi ấy"

Không phải cô không thấy,chỉ là giả ngốc,buồn cười nhìn cô nàng rồi hỏi:"Vậy có gặp Minh Thiện không?"

"Hừm...hình như không có,nhưng nghe Phúc Thịnh nói là có đi chung "-Vừa dứt lời,cô nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó,lập tức vịn vai cô,lắc lắc:"Phải rồi,cậu và cậu ấy có chuyện gì vậy,hai người không phải là tiên đồng ngọc nữ cả ngày dính lấy nhau sao,kể từ hồi giáng sinh mỗi lần nhắc đến cậu ấy cậu có phản ứng kì lạ lắm,mình đã nghe Kim Thành kể rồi,cậu nhu nhược quá"

Nghe cô nàng nói một câu dài như vậy,đầu của Trương Minh Tuệ cũng rỗng rồi

"Trước tiên là,mình không dám nhận bốn chữ tiên đồng ngọc nữ"

Sau đó uống một ngụm nước,giơ ngón thứ trỏ lên:"Thứ hai là,hình như mình chưa kể với cậu vụ đó...cậu có nhớ An Tuyết lớp mình không?"

Hà Hân hơi ngớ người, hỏi lại với ngữ điệu đầy nghi vấn:"Con nhỏ hồi kì đổ lỗi cho cậu à,sao thế?"

"Cậu ta là bạn cũ của Thiện,và là tình đầu của cậu ấy"

"Cmn!"-Cô nàng ngạc nhiên mà thốt lên,đúng là phản ứng không nằm ngoài dự tính của cô là mấy:"Tớ khuyên cậu chân thành nhé,nhân lúc người ta chưa xác nhận mối quan hệ,cậu mau hớp hồn Minh Thiện đi"



"Xùy,đâu đến mức ấy"-Trương Minh Tuệ bật cười,cô ghé vào tai Hà Hân thì thầm

"Thực ra mình cũng không cần cướp,là Phương An Tuyết tự mình hủy hoại thôi"

Tự mình hủy hoại?-Hà Hân khó hiểu lặp lại

"À,hoá ra cậu ta vì ghen tị cậu thân thiết với Thiện mà thừa cơ hại cậu à?"

"Ừm,mà có một chuyện tớ chưa từng nói với ai,chính là hôm ấy tớ phát hiện kịp thời,thế nên mới có thể lật lại ván cờ"

Thực ra hôm ấy khi lá thư biến mất,đúng lúc mà An Tuyết lấy lại sách bài tập, Trương Minh Tuệ vốn nghĩ nhiều,thế nên cô cũng đã nảy sinh nghi ngờ

Chỉ là cô không tin cho đến giờ ra chơi,Trương Minh Tuệ lén lút lục lọi học bàn cô nàng,phát hiện lá thư không đề tên nay đã ghi bốn chữ "mùa đông bình an",hoá ra chủ nhân đã biết từ lâu,lại âm thầm không nói lời nào

Mà,nếu như chính tay cô nàng đem đến cho Thiện thì cũng tốt,coi như cô không phải làm bồ câu đưa thư,ai mà ngờ,Phương An Tuyết lại tâm cơ như thế

Nhân lúc tập thể dục giữa giờ,cô trông thấy cô nàng tự tay xé đi tâm tư của mình rồi ném vào thùng rác,lúc cô đến xem,lá thư chỉ còn lại những mảnh giấy vụn,vừa hay phong thư đề tên thì lại không xé

Thế là đã rõ

Nếu như Phương An Tuyết có ý định giá hoạ cho cô, thế thì cô cũng không ngại ném đá giấu tay

Mực xanh rất mau khô,sau khi Trương Minh Tuệ để Thiện ra ngoài giúp cô nàng,cô đã làm ẩm tay mình,sau đó nhún ở đầu ngón trỏ một ít mực xanh,

Đúng vậy,cô thừa nhận bản thân cũng không phải loại người ngây thơ trong sáng,nhưng cô chỉ là muốn bảo vệ danh dự của mình thôi

Nếu như tất cả không giống như cô đã nghĩ,thế thì có thể nói cô là người mưu mô

Ai ngờ,Phương An Tuyết lại thực sự bày sẵn cho cô một cái bẫy,thế thì Trương Minh Tuệ cũng phải giả vờ bước vào

Hà Hân ở bên cạnh im lặng nghe cô giải thích,vẻ mặt vô cùng chăm chú

Chẳng qua,cô nàng bảo cô suy nghĩ như vậy là đúng

"Nếu mình là cậu chắc là bị đổ vỏ từ lâu rồi"

Trương Minh Tuệ cũng nghĩ tương tự,tính cách của cô trước đây đều là như vậy

Ai bắt nạt cô,cô sẽ trả đủ cho người đó

Chỉ là thi thoảng,ở một góc độ nào đó,cô cũng cảm thấy hành động của mình rất xấu xa

"Hai người đó hiện tại chỉ là quan hệ bạn cùng lớp thôi,Thiện nói với tớ rồi,từ lâu cậu ấy không còn thích Tuyết nữa"

Trương Minh Tuệ hơi ngẩng đầu,ánh mắt không kiên định,thẩn thờ nhìn về một phía xa xăm

"Cậu có biết cái gọi là tình đầu không? Thiện đã từng kể với tớ, Phương An Tuyết là cảm giác rung động đầu đời của cậu ấy,còn Thiên Kim là người cậu ấy từng muốn theo đuổi,chỉ là giữa đường lại không đủ dũng cảm"

Vậy còn cô thì sao,cô còn cơ hội không?

Hà Hân phát hiện đôi mắt ngấn lệ của cô,thở dài để cô tựa vào vai mình,vỗ về

"Tình cảm chỉ là một phần trong cuộc sống thôi mà. Sau này cậu sẽ thấy,có những chuyện trong đời sẽ khiến cậu ủy khuất hơn cả tình yêu"

"Haizz,là cậu trưởng thành trước tớ rồi"

"Tớ lại muốn sống như cậu hơn"-Hà Hân nghiêng đầu về phía cô,hai thiếu nữ đã tâm sự rất lâu,cho đến khi đèn ở khu vui chơi vụt sáng

"Được rồi!"-Hà Hân đứng dậy,phấn chấn lôi cô đi đến khu vui chơi ở gần đó,vừa đi vừa nói:"Ngày vui như vậy,tại sao lại nói mấy chuyện này cơ chứ"

"Là cậu nói đấy nhé!"

Thực ra trong lòng cô vẫn vấn vương về câu nói đó của Hà Hân.Đúng vậy,tình cảm chỉ là một phần trong cuộc sống

Không nhất thiết phải buồn cả ngày tết như vậy

Hai thiếu nữ dắt tay nhau đến khu vui chơi,ở đây so với mấy quầy bán đồ ăn lại càng náo nhiệt hơn,người người tấp nập,muốn chơi ngay cũng khó

Hà Hân vốn dĩ là người khơi mào trước,nhưng cô nàng nhìn một hàng dài đang xếp đợi trò ném phi tiêu liền cảm thấy chán nản,thở phì một hơi

Cô nàng không có kiên nhẫn đến vậy,lại kéo cô sang một quầy khác:"Ờm,chỗ này không tồi,chơi kiểu nào nhất định cũng thắng"

Chỗ Hà Hân nói là quầy đặt bốn bể cá cảnh,muốn chơi cũng phải ngồi bệt xuống đất.Cả hai nhìn lại váy của mình,sau đó nhìn đám trẻ con đang dùng đồ câu cá bằng nhựa đang ngồi xổm hí hửng tụm năm tụm bảy

Cô và cô nàng lại đối phương,bất ngờ bật cười

"Cậu chơi một mình đi"

"Không không"-Hà Hân mím môi từ chối:"Mình đổi ý rồi,chúng ta sang bên bắn súng chơi đi"

Hai cô gái quyết định nửa ngày,cuối cùng vẫn phục theo ý của kẻ chủ mưu. Chỉ là lúc đến đấy,người vẫn rất đông,nhưng may mắn hơn là không phải xếp hàng

"HHH cậu nhìn xem,lát nữa chúng ta phải canh chuẩn xác giống người đó,một viên đạn liền trúng con gấu Grizz"

"Grizz?"



Hà Hân hoài nghi nhìn cô,lại nhớ ra bật cười:"À,là bộ phim We Bare Bears đấy à,đáng tiếc quá,cậu bạn đó lấy mất một con rồi"

"Không sao,mình giúp cậu lấy Panda và Ice Bear!"

Nói chuyện một chút đã đến lượt của Trương Minh Tuệ,cô rất tự tin mà nhấc súng lên,người bên cạnh cô cũng vừa hay đi đến,không ngờ vẫn là thiếu niên vừa nãy

Mặc dù không nhìn rõ mặt cậu ta,nhưng đôi mắt ấy cô lại nhớ rất rõ

Mắt màu hổ phách,đứng trước nắng sẽ rất trong sáng

Nghĩ đến đây,hai tay của cô chợt run lên,nhưng cũng may cô có đeo khẩu trang, vội vàng nhích qua,đột nhiên lại mất tập trung

Bởi vì cậu ấy là Trương Minh Thiện

Trước mắt của cô như nhoè đi,không hiểu vì sao,trái tim giữa lồng ngực như bị một hòn đá vô hình đè lên,thở cũng không thông

Cho nên một âm thanh phía sau lưng đã kéo cô về thực tại

"Hà Hân,lại gặp cậu rồi"

Giọng nói này thuộc về Phúc Thịnh đang bỏ tay vào túi nhàn nhã bước đến,bên cạnh còn có Minh Khôi đang khoanh tay

Cô nàng nói với Phúc Thịnh:"Thật là xui xẻo mới gặp lại hai cậu"

Thiếu niên bật cười đẩy vai cô:"Này,năm mới có thể nói lời hay ho được không hả,đừng ỷ có tên Kim Thành kia bảo kê,anh đây không dám mắng cậu"

"Cậu dám mắng tôi,tôi liền mách cậu ấy"

"Trẻ con thế,chọc cậu thú vị ghê"-Phúc Thịnh cúi người vò đầu cô nàng như vò đầu con gái,khiến người nọ tức đến muốn nhào lại cắn

Minh Khôi ở bên cạnh chả buồn quan tâm,gương mặt cậu ta chính là có ý muốn biến khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt

"Phải rồi, Tuệ đâu,không phải cậu đi cùng cô ấy à?"

Hà Hân chỉ tay,ngữ điệu trở nên nhõng nhẽo:"Đằng kia,cậu ấy đang giúp tôi lấy gấu bông đấy,trông có lãng mạn không chứ "

"Quào,đúng là lãng mạn nha"-Phúc Thịnh khoanh tay bật cười thành tiếng,quay sang hất cằm với Minh Khôi:"Này mày nhìn xem,cặp đôi tiên đồng ngọc nữ đang thi nhau bắn súng kìa"

Cô nàng còn đang ngơ ngác không hiểu hai thiếu niên này đang nói gì,cái gì mà tiên đồng ngọc nữ,là cô nàng đang nói chính mình và Bé Yêu cơ mà

"Các cậu đang nói gì vậy?"

"Cậu vậy mà không nhìn ra hả,Thiện đang chơi cùng Tuệ kìa,này,hai người họ không ai nhường ai luôn,bắn dữ quá"

Mấy người này nói chuyện không kiên nè ai,Trương Minh Tuệ đứng ở phía trước thật muốn mắng người

Cô lại chợt ngẩng đầu lén nhìn cậu,sau đó rụt cổ tiếp tục nhắm vào mục tiêu

Rõ ràng đã nhắm rất chuẩn,nhưng cò vẫn chưa kịp bấm,Panda đã ngã từ trên kệ xuống,tiếp theo còn không kịp nạp đạn,Ice Bear cũng lần lượt thuộc về cậu

Cô tức đến phồng má,cô còn chưa kịp nhắm,cậu trở tay nhanh quá

Mà thiếu niên che kín cả người ấy cuối cùng cũng lên tiếng:"Lỡ tay thôi"

Mẹ nó,cậu thèm đòn sao?

Thiếu nữ lườm cậu,không giả vờ làm ngơ nữa mà bỏ súng xuống,trực tiếp xoay người tiến về phía HHH

"Các cậu vừa nãy đều thấy cậu ấy ức hiếp mình phải không?Rõ ràng xuất thân Taekwondo đai đen,lại không nhường mình một cái nào"

Câu này của cô chọc cả bọn cười bò.Đúng lúc này cậu tiến đến,trong tay là một bọc ba chú gấu mà cậu thắng được,Minh Tuệ nhìn càng thấy hận

Tâm trạng của cô chính là,nửa phần căm phẫn,nửa phần xấu hổ

Cô còn chưa kịp ra oai với cậu,Trương Minh Thiện lại dùng tuyệt kĩ thuận lợi giành thể diện với cô,cục tức này đúng là nuốt không trôi

Thế là cô bĩu môi,kéo tay bảo Hân à đi thôi

Phúc Thịnh lại la lên:"Cùng đi đi,chúng ta đi ăn lẩu"

Nhắc đến lẩu là món khoái khẩu của cô nàng.Cũng không biết Phúc Thịnh cố tình hay có giả ý níu kéo bước chân của cô nàng,Hà Hân xoay qua nắm tay cô,bảo là đi cùng họ đi

Lúc đi cùng nhau,không biết Trương Minh Thiện đã lùi bao nhiêu bước để sánh vai với cô,cậu lôi ra ba con gấu trong túi nilon,thấp giọng bảo

"Lì xì cậu một con nè,cho cậu chọn luôn"

"Ai thèm?"

Hà Hân đi bên cạnh cô,thấy tình huống đẩy đưa đưa đẩy,buồn miệng pha trò

"Cho tôi với,tôi cũng muốn một con nha"

"Không gấp,ai cũng có phần"-Cậu nói,lại tiếp tục giơ ba con gấu trước mặt cô,vừa đi vừa giải thích:"Thấy cậu hay cọc thế hay là chọn Ice Bear đi,trong phim nó hay cầm cây rìu lắm,tôi thấy tính khí cậu cũng giống..."

Trương Minh Tuệ đúng là không nghe nổi nữa,đưa tay lấy con gấu bắc cực tròn như bánh ú,chạy theo đánh tới tấp vào lưng cậu

"TRƯƠNG MINH THIỆN CẬU CHẾT CHẮC!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.