“ Anh có biết không ? Chúng ta đã từng có con nhưng đứa bé đã bị xảy thai mất rồi “
“ Cô nói gì , Cố Ngữ Tâm … cô gạt tôi đúng không ? “
Cố Ngữ Tâm lắc đầu , nước mắt rơi ra . Mỗi lần nhắc đến đứa bé là cô không thể kìm nén được mà lại khóc mất.
Năm đó là lỗi của cô , cô không thể bảo vệ được đứa bé nên đứa bé mới xảy thai.
“ Lăng Vĩ Luân , giá như năm 17 tuổi chúng ta không gặp nhau thì hay biết mấy .“
Nói xong , Cố Ngữ Tâm rời đi được một nửa đoạn đường cô ngồi xuống bật khóc nức nở.
Lúc này đây , cô cảm thấy thật mệt mỏi . Dường như cả thế giới ai cũng quay lưng với cô , không một ai cần cô và quan tâm đến cô.
Thì đột nhiên từ đâu Hàn Dĩ Linh xuất hiện , cô ta nắm chặt bàn tay Cố Ngữ Tâm kéo cô ra giữa đường
“ Hàn Dĩ Linh , cô làm gì . Mau buông tay tôi ra .“
“ Cố Ngữ Tâm , ngày hôm nay tôi nhất định phải chết chung với cô .“
Hàn Dĩ Linh như muốn phát điên lên . Cố Ngữ Tâm cố gắng vùng ra khỏi tay Hàn Dĩ Linh nhưng mãi không được.
Cố Ngữ Tâm như muốn phát khóc , chiếc xe con đang từ từ lao tới chỗ cô và Hàn Dĩ Linh đứng.
“ Hàn Dĩ Linh , cô còn không buông tay tôi ra , cả 2 chúng ta sẽ chết đó .“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ve-phia-khong-anh/2809574/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.