Lý Phú Quý tức giận:
" Bà thì biết cái gì, người ta có điều kiện như vậy, muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, lại tốt nghiệp đại học, chỉ cần muốn thì người đàn ông tốt nào mà không tìm được!
Chỉ có bà xem em họ mình như báu vật, cũng không nhìn một chút xem có xứng hay không, làm quá thì người ta bỏ chạy thì ở đó mà mất mặt xấu hổ! Về sau không được nhắc lại chuyện này nữa!"
Chu Thuý Thuý mất hứng:
“Em trai tôi có chỗ nào không tốt, sao lại không xứng với cô ta, tuổi còn trẻ như vậy. Ai biết từ đâu
mà có nhiều tiền như vậy chứ?”
" Bà im miệng cho tôi!!" Lý Phú Quý trừng hai mắt.
" Cái chuyện lảm nhảm, tan hoang cửa nhà của bà! Nếu còn dám ăn nói bừa bãi nữa thì tự về nhà bố mẹ bà mà ở!
Người ta là một cô gái trẻ tuổi, làm ăn đã không dễ dàng gì, bà thật độc miệng, chuyện như vậy cũng có thể nói ra được, không thấy hổ thẹn trái với lương tâm sao?
Con bé Lâm có thứ gì tốt có khi nào thiếu phần chúng ta không, lúc thì tặng hoa lúc thì mang thức ăn qua. Rõ ràng thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày bà đều chạy qua tiệm người ta, ăn nhờ ở đậu, người ta cũng có nói câu nào không.
Bà không thể chỉ vì con cái nhà người ta không vừa mắt với em trai bà liền tổn hại danh tiếng của người ta được, làm như vậy rất thất đức."
Chu Thuý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623799/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.