Lâm Hi mặc kệ bà ta, trực tiếp đi theo Lý Mẫn vào phòng bệnh, mấy người tiểu Trịnh cũng là người hiểu chuyện, sáu người không đi vào cùng, chỉ có tiểu Vương cầm trên tay mấy hộp quà theo sau cô, mấy người còn hệt như môn thần trấn giữ trước cửa phòng bệnh, thật sự y hệt môn thần.
Tiểu Trịnh cũng đi vào theo Lâm Hi, trước đó Từ tổng đã dặn dò rất kỹ, bảo hắn khi ra ngoài phải luôn theo sát cô, hắn phải làm tròn trách nhiệm chứ.
Lâm Hi bước vào gọi to ‘ ông nội, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn thấy ông già hơn rất nhiều so với trước khi cô rời đi, hốc mắt liền chua xót.
Ông cụ nắm tay cháu gái không rời, cứ gọi mãi ‘ Hi Hi, giọng nói vừa bị thương vừa vui mừng phấn chấn, hơn nửa năm không gặp, cháu gái lại càng xinh đẹp hơn rồi, ông lẩm bẩm:
“ Gầy, con bé này có phải ở bên ngoài không ăn uống đầy đủ không?”
Nói xong, lại chuyển sang chuyện khác, tay sờ sờ đầu cô:
“ Hi Hi à, ông nội còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa. ”
Đây là … trước sau chuyển hướng cái vèo, ngay cả bước trung gian chuyển tiếp cũng không có, trực tiếp một phát từ ấm áp sang bi thương, khoảng cách cũng không nhỏ mà.
Thấy ông cụ không nén được cảm xúc, nước mắt cứ ứa ra, con dâu Lý Mẫn so với ba anh em Lâm gia nhạy bén hơn rất nhiều, bước lại khuyên lớn an ủi:
“ Ba, bác sĩ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623700/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.