Chương trước
Chương sau
Dù rất tức giận muốn tìm Cố Tử Sâm để tính sổ ngay lập tức, nhưng Vân Yên vẫn lo lắng cho cô bạn thân của mình hơn. Biết Mộng Linh đã về nhà, cô ấy liền ghé sang, chủ yếu nói mấy câu an ủi.

Cầm Liên thấy Vân Yên, muốn giữ lại dùng bữa tối. Vân Yên lấy cớ có ít đồ cần đưa cho Mộng Linh, sau đó còn có hẹn nên đành phải từ chối bà.

Mộng Linh ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, gương mặt bơ phờ, kém sắc. Đàm Vân Yên sờ lên trán cô, thấy không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

“Này… cậu tính thế nào?” Cô ấy hỏi.

“Tính cái gì chứ? Dĩ nhiên là làm theo điều khoản trong hợp đồng, đợi đến khi hợp đồng kết thúc, tớ sẽ không còn dính dáng đến anh ta nữa.”

Mộng Linh khẽ thở dài, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện xin thôi việc ở Cố thị để tìm một công ty khác. Cô chỉ sợ mình ở bên cạnh Cố Tử Sâm càng lâu, bản thân càng lún sâu vào, càng không có cách nào tự mình thoát ra được.

Vân Yên ôm lấy Mộng Linh, an ủi cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu người ta đã không tôn trọng mình, cũng không cần để ý đến họ. Trao đi chân thành để nhận lấy đau thương, có đáng không?

Miệng thì khuyên nhủ nhưng Đàm Vân Yên biết rõ Mộng Linh đã yêu Cố Tử Sâm, thậm chí là yêu rất sâu sắc rồi, xem chừng chẳng dễ dàng mà quên được. Cứ tưởng sau khi chia tay Thiệu Quang Phong cô sẽ gặp được một người đàn ông tốt, không ngờ cái tên Cố Tử Sâm kia cũng thật tồi.

Nói chuyện với Mộng Linh chừng ba mươi phút, Vân Yên ra về. Khương Vĩnh Thành lái xe đưa cô ấy đến đây, nhưng anh chỉ ngồi trong xe đợi ngoài cổng chứ không vào.

“Em vẫn muốn đi gặp Tử Sâm sao?”

“Phải đi chứ? Anh xem tên bạn thân của anh đã làm chuyện gì với Mộng Linh của em kìa?” Vân Yên liếc nhìn anh.

Rõ ràng cô ấy đang giận cá chém thớt, Khương Vĩnh Thành biết vậy liền im bặt. Anh khởi động xe, lái thẳng đến tập đoàn Cố thị.

Tuy không có hẹn trước nhưng Khương Vĩnh Thành gặp được Trình Bên ngoài sảnh lớn. Trình Bân giúp anh thông báo với Cố Tử Sâm, sau đó đưa hai người đến phòng làm việc của hắn.

“Vĩnh Thành, có việc gì mà cậu phải đến tận đây tìm tôi vậy…”

Cố Tử Sâm ngẩng đầu, phát hiện Khương Vĩnh Thành đi cùng một cô gái. Người này trước đây hắn chỉ mới gặp qua một lần, nhưng vẫn nhớ rất rõ…

Là bác sĩ thực tập ở bệnh viện Trí Đức, bạn thân của Mộng Linh. Hiện tại còn là bạn gái của Khương Vĩnh Thành.

“Anh Cố, anh còn nhớ tôi chứ?”

Cố Tử Sâm gật đầu: “Hai người ngồi đi.”

Đàm Vân Yên cũng không câu nệ. Cô ấy là người thẳng thắn, nhưng cũng biết giữ chừng mực, cho nên sẽ không gây chuyện vô cớ. Ngồi xuống đối diện Cố Tử Sâm, cô ấy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện giữa anh và Mộng Linh tôi đã biết rồi. Hôm nay tôi lấy tư cách là bạn thân nhất của cô ấy, muốn nói với anh vài câu, được chứ?”

Hắn không nói câu nào mà tiếp tục gật đầu.

“Chuyện đó tôi tự mình tìm hiểu thông qua vị bác sĩ mà tôi giới thiệu để khám bệnh cho Mộng Linh, cho nên anh đừng hiểu lầm rằng cô ấy kể với tôi.”

Cố Tử Sâm chậm rãi mở lời: “Tôi hiểu.”

Vân Yên gật gật, hít sâu để lấy hơi rồi nói:

“Mộng Linh là một cô gái tốt, chu đáo, biết cách quan tâm đến người khác. Cô ấy làm thư ký cho anh suốt bao năm nay, tôi tin điều này anh biết được.”

“Vì vậy Cố Tử Sâm à, cho dù anh có giàu như thế nào, có tài giỏi bao nhiêu, cho dù mối quan hệ giữa anh và Mộng Linh tại sao mà hình thành, là do cậu ấy cảm thấy bản thân mình không sánh được với anh, cũng không có nghĩa là anh có quyền làm tổn thương cậu ấy.”

“Tôi xin lỗi…” Bàn tay Cố Tử Sâm cuộn tròn lại, trong đáy mắt thoáng tia hối hận.

“Người anh cần xin lỗi không phải là tôi mà là Mộng Linh kìa.”

Vân Yên càng nói càng ức, cô ấy không dám tưởng tượng nếu bản thân ở trong hoàn cảnh của Mộng Linh, biết được người mình yêu âm thầm cho mình uống thuốc tránh thai sẽ cảm thấy như thế nào nữa? Mộng Linh từng tâm sự với Vân Yên chuyện sinh con đẻ cái, nói mẹ của Cố Tử Sâm rất muốn có thêm cháu để bế bồng. Cho nên dù mới tiến tới với Cố Tử Sâm một thời gian, thậm chí còn có chút mông lung khi nghĩ mình sẽ trở thành mẹ, Mộng Linh vẫn rất mong đợi đứa con của hai người.

Hết lòng thương yêu con gái riêng của hắn, lại biết lo nghĩ cho mẹ của hắn. Một người con gái tuyệt vời như vậy, Cố Tử Sâm còn muốn cái gì nữa?

“Thuốc tránh thai có nhiều tác dụng phụ, rất nguy hiểm. Cố Tử Sâm, nếu anh không thật lòng yêu thương Mộng Linh thì tha cho cậu ấy đi. Cô gái tốt như Mộng Linh, xứng đáng gặp được một người đàn ông hoàn hảo.”

Thật sự Vân Yên không hề muốn chia rẽ tình cảm của hai người. Nhưng nhìn thấy bạn của mình bị tổn thương và có thể chịu thêm nhiều thiệt thòi khi ở cạnh người đàn ông đó, cô ấy không thể im lặng được.

“Tôi nói xong rồi, anh tự mình suy nghĩ đi.”

Cầm chiếc túi xách lên, Vân Yên gật nhẹ đầu chào hắn rồi rời đi. Khương Vĩnh Thành đứng dậy, vội vàng đi theo cô ấy, nhưng trước đó vẫn không quên vỗ vai động viên Cố Tử Sâm, nói vội một câu:

“Cố lên, cậu liệu tìm cách làm hòa với Mộng Linh đi. Nếu được tha thứ thì tốt nhất phải biết trân trọng, sau này đừng làm gì tổn thương cô ấy nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.