Cố Tử Sâm thật không ngờ, có một ngày hắn sẽ gặp lại Thẩm Yến.
Sáu năm trước, cô ta dứt khoát rời đi, đến một câu tạm biệt cũng không nói. Bây giờ xuất hiện ở đây là có mục đích gì?
Mộng Linh nhìn sắc mặt mọi người căng thẳng như dây đàn, rồi lại quan sát người phụ nữ có cái tên Thẩm Yến kia, cảm thấy có chút tò mò.
Hình như Mộng Linh đã từng gặp cô ta ở đâu rồi…
“Cô còn đến đây để làm gì? Nhà họ Cố chúng tôi không ai chào đón cô cả.” Phương Lan chỉ tay vào mặt Thẩm Yến, từng chữ thốt ra đều rất cứng rắn.
Cô ta mặc kệ lời của bà, nhìn sang Minh Châu đang ngồi sát bên cạnh Mộng Linh, đôi mắt khẽ híp lại, thoáng tia ghen tị.
Thẩm Yên định bước tới chỗ của con bé thì Cố Tử Sâm ngăn lại. Hắn đẩy cô ta lùi về sau, không chút khách khí nào.
“Cút!”
Một chữ gằn lên giữa không gian yên tĩnh. Đôi mắt Cố Tử Sâm trở nên đục ngầu, những ngón tay siết chặt vào nhau tạo nên một tràng âm thanh kêu răng rắc. Không cần biết mục đích của Thẩm Yến khi xuất hiện ở đây là gì, căn bản Cố Tử Sâm không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
“Tử Sâm, chúng ta nói chuyện riêng với nhau một lúc được không?”
“Giữa tôi với cô thì có chuyện gì để nói?”
Cố Tử Sâm cười nhạt một tiếng, sợ rằng Minh Châu sẽ nghe được những lời lẽ không hay vội bảo thím Vương và Phương Lan đưa con bé về phòng. Thẩm Yến nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của con, nước mắt ngắn dài, nghẹn ngào xúc động.
“Em nhớ con và anh. Tử Sâm, anh cho em một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Bẵng đi sáu năm, Thẩm Yến quay trở về, đứng trước mặt Cố Tử Sâm xin hắn cho mình một cơ hội. Trong lòng hắn không chút giao động, mà trái lại còn rất khinh thường, căm ghét.
Thẩm Yến nghĩ bản thân quan trọng đến nhường nào? Nghĩ rằng sau những gì cô ta đã làm, Cố Tử Sâm vẫn còn lưu luyến không buông?
Tiếc rằng cô ta đã nhầm rồi. Giờ đây đối với hắn, Thẩm Yến chẳng là gì cả!
“Tình nhân của cô đâu? Lẽ nào là bị hắn ta bỏ rồi nên mới quay về đây định bấu víu tôi? Thẩm Yến, để tôi nhắc lại cho cô nhớ, chúng ta ly hôn rồi.”
Những lời này cũng vừa hay vạch trần thân phận của Thẩm Yến trước mặt Mộng Linh và Đàm Vân Yên. Hai cô gái nhìn nhau, mi mắt của Mộng Linh chùng xuống, khó khăn hít thở.
Là vợ cũ của hắn. Cô ta đã về rồi.
“Mọi chuyện không giống như anh nghĩ đâu. Tử Sâm, em biết anh vẫn còn tình cảm với em. Chúng ta hãy vì Minh Châu mà quay về bên nhau nhé?”
“Không đời nào! Thẩm Yến, cô đừng nói mấy chuyện khùng điên như vậy nữa.”
Tên của con gái hắn, cô ta không xứng nhắc đến. Tư cách làm mẹ của con bé, cả đời này Thẩm Yến cũng đừng mơ tưởng có được.
Khương Vĩnh Thành và Đàm Vân Yên ngồi ở một bên, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh. Ngay lúc này, Cố Tử Sâm kéo tay Mộng Linh đứng dậy, trịnh trọng tuyên bố:
“Tôi tái hôn rồi. Hiện tại cô ấy mới là mẹ của Minh Châu, cũng là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.”
“Không, anh đừng gạt em. Không ai được phép cướp mất con gái của em cả.” Thẩm Yến đẩy Mộng Linh ra khỏi người Cố Tử Sâm, bộ dạng của cô ta không khác nào một kẻ điên cả.
Cố Tử Sâm dùng tay che chắn cho Mộng Linh, để cô nép vào trong lòng mình. Hắn trừng mắt nhìn Thẩm Yến, giọng nói gằn lên dữ dội:
“Không ai cướp con gái của cô đi cả, mà căn bản ngay từ ban đầu cô đã không có tư cách làm mẹ của con bé rồi.”
Hôm nay là ngày sinh nhật của Minh Châu, vậy mà lại bị người phụ nữ không biết tốt xấu này đến đây phá hỏng. Cố Tử Sâm liếc thấy túi quà đang đặt ở một góc bàn, lập tức hất bay xuống đất. Hắn chỉ ra ngoài cửa lớn, nhướng mày cảnh cáo:
“Tự mình rời khỏi đi, trước khi tôi gọi người lôi cô ra đến cổng.”
“Cuộc sống ba người giữa tôi, Mộng Linh và Minh Châu đang rất hạnh phúc. Nếu như cô còn chút lương tâm thì đừng tìm đến quấy rầy chúng tôi nữa.”
Thẩm Yến không có cách nào tin được Mộng Linh và Cố Tử Sâm đã kết hôn. Theo những gì cô ta điều tra từ trước, thì Mộng Linh là thư ký của hắn. Cô ta cứ tưởng mối quan hệ giữa hai người thân thiết nên Cố Tử Sâm mới để Mộng Linh thường xuyên qua lại với Minh Châu thôi. Nào có ngờ…
Buổi tiệc sinh nhật cứ thế khép lại ở đó. Khương Vĩnh Thành cũng dẫn Đàm Vân Yên ra về, dù cho cô ấy muốn nói chuyện với Mộng Linh một chút nhưng đã bị anh ngăn cản.
“Có gì để mai nói. Chúng ta nên về thôi.”
Lúc này, người cần nói chuyện với Mộng Linh là Cố Tử Sâm mới phải.
Phương Lan ra ngoài, thấy Thẩm Yến không còn ở đây nữa mới thở phào. Sở dĩ vừa nãy bà đưa Minh Châu về phòng rồi ở luôn trong đó là vì sợ bản thân mất kiểm soát, rồi nhắc lại những chuyện cũ của người phụ nữ kia với con trai mình ở trước mặt Mộng Linh khiến cô buồn lòng.
“Hai đứa trở về phòng ngủ đi. Tối nay Tiểu Châu sẽ ngủ cùng với mẹ.” Bà vỗ vai Cố Tử Sâm, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Mộng Linh trước khi quay trở lại phòng của mình.1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]