“Ba à, chiều nay ba không thể đến trường con được sao?”
Một cô bé tầm sáu tuổi tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay nhỏ xíu vươn ra lay nhẹ cánh tay hắn. Cố Tử Sâm nhìn cô bé, vừa thương vừa thấy bất lực.
“Tiểu Châu à, chiều nay ba có việc bận. Hay là để thím Vương đi với con nhé!”
Gương mặt Cố Minh Châu trở nên buồn bã, cô bé cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ cũng thu về. Một chuyện quá đỗi bình thường với đứa trẻ khác, đối với Cố Minh Châu lại là cả một niềm ao ước mãnh liệt.
“Ước gì con có mẹ.”
Câu nói ngây ngô của đứa con gái như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Tử Sâm. Hắn vội ôm Minh Châu vào lòng, nhưng lại không biết nói gì với con bé. Nghĩ về vợ cũ của mình, hắn càng thêm hận.
Ở trong phòng ngủ, Mộng Linh đã tỉnh giấc. Cô ôm lấy đầu, hai mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Khung cảnh lạ lẫm trước mắt khiến Mộng Linh giật nảy mình, trong lòng dấy lên cảnh giác.
Nhìn kỹ thì nơi này không giống như khách sạn lắm, nhưng mà rốt cuộc cô đang ở đâu vậy?
Mộng Linh rời khỏi giường, chậm rãi bước xuống cầu thang. Ra đến ngoài phòng khách, cô chợt nhìn thấy Cố Tử Sâm.
“Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Thật ra Mộng Linh không biết hỏi thế nào mới phải, chỉ buột miệng nói đại một câu. Cố Tử Sâm lạnh lùng nhìn cô, trả lời một cách cụt lủn:
“Nhà của tôi.”
Đầu óc Mộng Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-that-cham-ve-phia-anh/2788695/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.