Quang không ngủ, bước nhẹ ra ban công, hình như anh ta hút thuốc, tôi nghe tiếng bật lửa một lúc lại vang lên. Được hồi lâu, khi ấy tôi vẫn chưa thể nào ngủ được thì Quang vào, anh ta ngồi bệch dưới sàn, dựa tấm lưng phong trần vào thành giường, trầm ngâm nói tiếp:
- Em chưa ngủ đúng không?
Tôi im lặng, có chút thở dài. Quân vò đầu bứt tai, một lúc thì mở đầu câu chuyện:
- Thu, có thể em không còn yêu anh nữa, mà không, vốn dĩ em chưa từng yêu anh, mà chỉ có một mình anh yêu em, anh yêu cô gái một lòng một dạ thủy chung với người đã khuất. Anh yêu cái khuôn mặt u sầu khi nhắc về người ấy, anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Và không ít một lần anh ghen tỵ với hắn, tại sao hắn lại mang theo trái tim của em, buồn cười lắm phải không?
- Anh nói những điều đó để làm gì? Chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Anh lừa dối tôi chưa đủ sao?
- Anh đã nói anh không yêu Thúy, đó là sự thật. Kiếp này là anh nợ Thúy. Nên dù Thúy có làm gì có lỗi thì anh vẫn sẽ tha thứ.
Tôi ngồi dậy, ném cái gối vào người hắn:
- Nợ nó thì tìm nó mà trả, đừng ở đây lảm nhảm nữa.
Quang không chống cự, càng không phản kháng. Chỉ lặng lẽ nhặt gối lên để gọn vào một góc.
- Anh sẽ nói cho em biết sự thật, giữ mãi trong lòng thật khiến người ta khó chịu. Từ nhỏ Thúy đã quấn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668579/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.