Trong dòng đời hối hả. Giữa tất bật của cuộc đời. Tìm thấy người mình tương tư là một niềm vui lớn. Vui không thể dừng.
Tình một tay ôm định mệnh đời mình, một tay ôm cục bảo bối. Nghiêng đầu qua phải hôn vợ cái rồi quay sang trái hôn con. Hôn từ vườn hoa hôn về đến nhà.
Gặp ba mẹ cô, anh tranh thủ hôn thêm vợ con cái rồi trao con cho cô, bản thân quỳ xuống trước mặt hai đấng sinh thành: “Ba mẹ! Là con bất hiếu để ba mẹ đợi lâu!”
Ba mẹ cô gặp lại Tình mừng khôn tả, họ đỡ lấy cánh tay anh: “Tình, con về rồi đấy à? Ba mẹ không trách con! Hai đứa lại bên nhau, ba mẹ vui lắm!”
“Dạ! Con cảm ơn ba mẹ đã thay con chăm sóc hai mẹ con Ngọc Minh thời gian qua. Từ giờ, ba mẹ yên tâm nghỉ ngơi, giao trách nhiệm ấy lại cho con.”
Ba cô vỗ vai anh cười khà khà: “Ba biết, nhân vật chính lên sàn thì hai thân già này hết đất diễn.”
Ánh mắt mẹ đong đầy niềm vui, cầm lấy tay con rể: “Tình! Mẹ giao mẹ con Ngọc Minh lại cho con. Mong hai con từ nay hạnh phúc.”
“Dạ! Con cảm ơn ba mẹ! Con sẽ bù đắp cho Minh!”
Ngọc Minh biết, anh chưa bao giờ nói suông. Cô cũng biết tình yêu anh dành cho cô là nhất kiến chung tình. Nên cô không lạ gì trong đôi mắt anh chỉ có mỗi mẹ con cô. Phàm việc gì thay cô làm được, anh đều tranh làm hết. Như dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, giặc giũ, tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3494879/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.